NGUYỄN VĂN PHÁN, LẠNG SƠN, BẮC KỲ
(Giảng ngày lễ tốt nghiệp trường Kinh thánh, Tourane, 3 Avril 1931)
SANH ra trên đời, làm con phải hiếu, làm tôi phải trung. Ấy là một di luận từ xưa chẳng đổi vậy. Sao gọi rằng hiếu, trung? Ấy là : Vui lòng vâng lời cha, cai trị nhà, giúp đỡ anh em, trên hòa dưới thuận ; thật dạ chịu mạng chứa, sửa sang nước, khuyên lơn dân chúng, trong trị ngoài yên, khi cùng túng cũng chịu, lúc gian nan đành cam. Vậy mới có chữ rằng: “Gia bần, trả hiếu tử : quộc loạn, thức trung thần.” Thế thì, hời anh em trong Đấng Christ ! ơn trời tuy mở rọng, phước Chúa vẫn đồn xa, chuông cảnh tỉnh đường khua vang bốn biển, đạo Tin lành tợ giảng khắp năm châu : song xét kỹ lại, thì các châu tỉnh gần khắp, chớ mọi quận huyện hẳn chưa, biển khổ nhiều người còn khóc lóc, bến mê lắm kẻ cứ than van. Như thế, thì đối với cái ạng lịnh rất thiết rất cần trong giờ chót của Đấng Christ trước khi thăng thiên, rằng : “Hãy đi dạy dỗ muôn dân, và hãy đi khắp thế gian giảng Tin lành cho mọi người,” ta phải tính sao? Có lẽ nào cứ khoanh tay ngồi ngó, ngoảnh mặt làm ngơ, để mặc ai đắ đuối, thấy kệ kẻ chìm trôi; rồi ra lúc Chúa đến, bao nhiêu máu oan hồn nọ sẽ nhuốm áo ai? Kìa, Chúa đang nóng nảy chờ đợi, vậy ta phải siêng năng giảng truyền, bởi sứ mạng ấy rất hệ trọng cho ta như sau nầy?
1.-Tại sao phải vâng mạng?
Vì là mạng của Chúa – Cha kêu không kịp dạ, vua đòi chẳng chờ xe, ấy là lòng hiếu tẻ, dạ trung thần. Thế thì, khi chúng ta đã nghe sứ mạng rất thiết rất cần của Chúa như vậy rồi, há có lẽ nào còn dám lơ lửng hay sao? Kìa, xem các khâm sai của thế gian, làm đại biểu cho nước họa, khi được sai khiến, không dám trễ nải, kịp lo rời gót, xông pha bao quản đường non núi, ruổi bước chi nài dặm thấp cao. Ôi, họ chỉ vì mạng lịnh của vua chúa đời tạm nầy mà còn phơi gan trải mặt như thế, huống chi chúng ta là khâm sai của Chúa trên muôn chúa, Vua trên muôn vua, lại không vàng mạng cách nhiệt thành muôn phần hơn sao? Vậy, hãy mau mau nhận lấy sứ mạng ấy, tức là đạo Tin lành của Đức Chúa Trời giao phó cho ta, noi gương tiền thánh tiên hiền, tuyên truyền tường tận, giảng giải phân minh, mới đáng phận tớ ngay vậy.
Vì mạng chứng cứu đồng. Bởi chính Đức Chúa Jêsus đã từng phán cùng các môn đồ rằng: “Mùa gặt thì trúng, song còn gặt thì ít. Vậy, hãy xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa của mình” (Lu 10:2). Như vậy, thì sứ mạng nầy bảo ta phơi gan anh kiệt, tỏ dạ trượng phu, cứu vớt đồng bào nơi hắc ám, dắt diu dân chúng chốn luân vong, mong cho khỏi lướt quỉ ma, về cùng Chơn Chân, đáng dự phần cơ nghiệp cùng các thánh trng nước sáng láng ở trê trời, ngõ hầu thôi rên siết, hết than thở. Thế thì, đó là một mạng lịnh vì nòi, vì giống, vì nước, vì dân, mà tịch tà qui chánh, cải tử hoàn sanh. Thật là một đều quan hệ vô song. Ta nên sơm vàng, keir ngày tháng thôi đưa, ăn năn không kịp.
Vì ngoài sứ mạng ấy không phương pháo nào khác. Sách có câu rằng: “Tửu sắc tài khí tứ đổ tường, đa thiểu hiền ngu tại nội sương.” Cứ ý ấy mà suy, thì suốt xưa nay, ai là người thiện mỹ, ai là kẻ hiền tài : ai thắng tội ác, ai xưng công bình? Hết thảy đều thiết mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, phục dưới bổn tánh hư hoại, vô kế khả thi. Thật đáng thảm thương ! Song từ lúc mạng chót của Chúa đã ra, môn đồ nối truyền cung nhau, vâng làm hết nghĩa vụ cho đến hnay; biết bao nhiêu chỗ nhờ đó mà khỏi lối dã man, noi đường văn hóa; biết bao nhiêu người nhờ đó mà tiêu trừ tọi tác, đứng bực hiền lương. Thế thì, ngoài sứ mạng ấy, ta chẳng có phương nào mà dìu dắt nhau đến chỗ vĩnh sanh được. Vả, trên trời có lắm thiên sứ, cõi thánh biết bao linh thần, sao Chúa không sai khiến, mà sai khiến ta? Ấy bởi Chúa muốn cứu nhơn loại, chớ không phải cứu thiên sứ, nên Ngài chọn chúng ta ; tợ hồ muốn cứu ng , thì Chúa cũng trở nên người trước kia vậy. Bởi có đói, mới biết thương kẻ đói; vì đã đau, nên hay cảm người đau. Cũng một lẽ ấy, ta là người được cứu khỏi tội rồi, thì mới có thể giúp người trong tội được. Vậy, nếu Hội thánh hôm nay vâng lời làm trọn, thì chẳng bao lâu sẽ có vô số linh hồn được thoát tay ma quỉ, mà đến vứi Chúa, hiệp cùng ta đêm ngày ca tụng danh Chúa, tôn vinh đạo Ngài, thật vui vẻ dường bao ! Vì Tin lành là quyền phép của Đức Chúa Trời để cứ mọi kẻ tin (Rô 1 : 1^).
II.-Phải vâng thế nào?
Khi ta nhận mạng báu, lãnh lời vàng rồi, có nên điềm nhiên tọa thị không? Không! phải đứng dậy mà đi. Kìa, Đức Chúa Jêsus từng phán cùng môn đồ rằng: “Khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép và làm chứng về ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri cho đến cùng trái đất” (Sứ 1:8). Như vậy, thì bồn phần Hội Tin lành Đông Pháp ta nay là phải lãnh sứ mạng ấy, rồi đứng dậy, đi mọi nơi: từ chỗ nầy qua chỗ nọm từ nơi gần đến nôi xa, không chừa nơi nào cả. Song, trước hết phải khỉ sự từ Giê-ru-sa-lem, tức là nơi quê hương của mình, giảng cho cha mẹ anh em, bà con cô bác, rồi đến lân bàng, cố hữu, lý ấp hương thôn, khiến mọi người đều biết lẽ thật, nghe đạo Tin lành rồi mới có thể đi xa hơn. Chẳng vậy, không thể được; vì nước chưa đầy bình mà nói đã tràn ra, thì thật là vô lý lắm! Nhưng hễ đầy, thì tự nhiên phải tràn ra; đã khắp Giê-ru-sa-lem, thì phải đến xứ Gui-đê, tức là quận huyện châu tỉnh, cùng cả Trung, Nam, Bắc kỳ, Ai-lao, Cao-mên. Hồn đồng bào hơn hai mươi triệu, mà danh tín giáo mới có mấy ngàn; nơi khổ hải còn lắm tiếng rên siết. Vậy ta trên trung cùng Thánh Chúa, dưới yêu thương đồng bào, lo đi khắp nơi, giảng dạy rành rẽ. Đoạn, phải đến Sa-ma-ri, là những nơi xa hơn Giu-đê, xa hơn Giê-ru-sa-lem, như những miền thượng du, sơn cước, hải tân, giúp phe ngư phủ, cứu bọn tiểu phu, truyền Tin lành cho họ, chẳng chừa một ai.
Song tôi nói đây, là nói các chi phái trên thượng du, quanh quẩn trong cõi Đông Pháp nầy, mà Hội Tin Lành Đông Pháp đương biết rõ và có để ý đến, tức là Mọi, Mường, Mèo, Thổ, Nùng, Thái và nhiều chi phái khác nữa. Tính có mười mấy chi phái man dã, thờ hơn ba mươi hình tượng tà thần, cương thường luân lý vận loạn, đạo đức nghĩa nhơn đảo điên, ăn dơ uống bẩn, ở hốc ngồi hang, lộn cùng-rít, chen với chim uông, thủi-thủi ngày qua tháng lụn, khu khu đất chiếu trời màn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nằm chẳng khỏi lạnh, ngủ chẳng khỏi run, trót khổ nầy qua khổ họm thân thể đành cam đói rách, linh hồn dễ chẳng chìm trôi? Ôi! nông nỗi ấy không sao mô tả xiết, khổ cảnh kia dễ mấy ai gàn đông dạ sắt mà chẳng vắn dài rơi châu !
Hỡi anh em chị em trong Hội Tin lành Đông Pháp ta ôi, nghe qua nông nỗi ấy, có đau lòng xót dạ không? Họ cũng như ta, đồng giống ta đủ ngũ tạng lục phủ như ta, mà bỏ khác nhau một chữ “đạo,” đến nỗi nhau như trời vực dường ấy. nghĩ sao? Vậy, hãy khuyên nhau của người công, gian nan đừng sợ cực nhọc đừng nao, quyết trả cho xong mối nợ, quyết lo cho trọn lòng yêu đem thánh đạo giãi tỏ, cậy Thần Linh sáng soi, dắt dìu họ ra khỏi vòng mọi rợ, đưa đẩy họ đến chốn yên vui. đồng thanh cùng Phao-lô mà la rằng : “Tôi ắc nợ cả người Gờ-réc lẫn người dã man, cả người thông thái lẫn người ngu dốt” (Rô 1 : 14, 15). Xin đừng trì hoãn, giục, phải tiến hành. Đoạn, phải đi cùng trái đất, không lựa nước nào, nơi nào, dễ đâu chưa có Tin lành chiếu sáng, thì ta nên mau đi đến. Lại đồng thanh với Phao-lô mà la lên rằng: “Tôi sẵn lòng đi giảng sứ mạng cho anh em tôi, là những kẻ ở gần và ở xa.” Vậy, hễ việc chưa làm xong, lòng chớ nghỉ, quyết noi chương trình quí báu, cậy quyền lực lớn lao, cùng nhau làm xong phận sự.
III.-Phải vâng mạng hiện trong đời nầy
Ta đường ở đời nầy, phải đi để cứ dân đời nầy. Thì giờ tên bắn, ngày tháng thoi đưa, nếu ta chậm trễ bao lâu, thì biết bao nhiêu linh hồn sa vào chốn khổ! Bởi trong một giây đồng hồ, xung quanh chúng ta ít nữa cùng có vài người tạ thế. Vậy máu oan của kẻ ấy sẽ về ai? Có đang lo không? Chính Chúa Jêsus xưa từng phán rằng: “Trong khi còn là ban ngày, các người phải làm trọn những việc của Đấng sai ta đến” (Gi 9 : 1 ). Lại chỗ khác khác cũng dạy rằng : “Ngày nay là ngày có Tin lành mà chúng ta nín lặng sao? Nếu chúng ta đợi cho đến rạng đông, thì hình phạt sẽ lâm vào chúng ta.” Xem đó, thì biết sự báo Tin lành hiện thời là cần yếu cho bổn phận ta dường nào !
Vả, sự ấy cũng tương quan với sự tái lâm của Chúa một cách khắng khít lắm, vì Đức Chúa Jêsus đã phán rằng : “Tin lành này sẽ về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến” (Ma 24 : 14). Vậy, nếu Chúa chậm đến ngày nào, là tại ta chưa hết bổn phẩn ngày ấy. Thế thì, hỡi anh em chị em trong Hội Tin Lành Đông Pháp chúng ta ơi, nên kíp lãnh sứ mạng, mau truyền Tin lành, sương tuyết đừng sợ, nhọc nhằn đừng nao, đừng vì hoàn cảnh quẫn bách mà ngã chí, đừng ví cơ hội bần hạn mà sờn lòng; nhứt là giữa buổi đường kinh-tế nhiều nỗi thiếu thốn, cách lý tài lắm chốn khó khăn như hiện nay. Chúng ta chớ nân ngừng lại mà bàn với thịt và máu rằng: Mẫu hội không giúp, chi hội không mời, thì ta lấy chi mà ăn uống, nhờ đâu đặng tiêu dùng? Thôi, trở về chỗ cũ, quay lại nghề xưa, sửa sang nhà cửa, nuôi nấng vợ con. Ôi, nếu vậy, thì khốn nạn cho ta lắm! Vì đó là Mẫu hội kêu gọi ta, tiền bạc lựa chọn ta mà thôi, có phải là vì Chúa, vì người đâu?
Chúa xưa biểu ta đi, chớ không biểu ta hãy lo gì trước khi đi : trong Ngài, ta có đủ sự cần dùng, miễn là ta cứ lấy đức tin mà đi thôi. Vậy, khuyên nhau đừng lo nghèo đói, chớ sớ túng cùng; hãy la lên rằng : Trong Chúa, tôi chẳng thiếu thốn gì! Rồi cứ đi, chắc Chúa sẽ ở cùng chúng ta luôn trong mọi nơi ta đi, mà ban cho mọi sự cần đùng đầy đủ y theo sự giàu có của Ngài chẳng sai. Sách có câu rằng : “Sĩ quân tử bất vi bần cùng đãi hồ đạo.” Thế thì, chúng ta hãy đứng dậy mà đi khỏi đây, phá tan mưu ma chước quỉ, truyền xong đạo thánh ơn trời, thương chúng loại, cứu đồng bào: đồng thanh cùng thánh Phao-lô, mà la lên rằng: “Tôi không rao giảng Tin lành, thì khốn khó cho tôi thay!” Lại rằng: “Tôi chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua tôi, và chức vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus để làm chứng về Tin lành của Đức Chúa Trời!” Bởi ta đương ở đời nầy, phải lo cứu vớt dân nầy ngày nay, mặc dầu thời thế đổi thay, đêm đêm giữ trọn, ngày ngày làm xong ; rồi đây Chúa đến thỏa lòng.
Tóm một lời:
Từ trong Đông Pháp khắp Tây dương, Còn lắm linh hồn đáng thảm thương: Mường, Mán, Thổ, Nùng gần địa ngục, Trắng, đen, vàng, đỏ cách thiên đường. Cứu người, nào ngại đường non nước? Vì Chúa, bao nài nỗi tuyết sương, Hội thánh ta nay nên dốc chí, Từ trong Đông Pháp khắp Tây dương.