MỤC -SƯ A. B. SIMPSON, THẦN-KHOA TẤN-SĨ
(Sáng-lập Hội “Christian & Missionary Alliance”)
“TA sẽ rất vui-vẻ trong Đức Giê-hô-va, linh-hồn ta mừng-rõ trong Đức Chúa Trời ta ; vì Ngài đã mắc áo cứu-rỗi cho ta ; khoác áo choàng công-binh cho ta, như chàng rể mới diện mão-hoa trên đầu mình, như cô dâu mời dồi mình bằng châu-báu. Vả, như đất làm cho cây mọc lên, vườn làm cho hột giống nứt lên thể nào, thì Chúa Giê-hô-va cũng sẽ làm cho sự công-bình và sự khen-ngợi nứt ra trước mặt mọi dân-tộc thể ấy” (Ê-sai 61 : 10).
Mỗi lời trong khúc ngợi-khen đó làm nhấp-nhảy các mạch của khí sống và mùa xuân. Cả khúc ấy hổn-hển thở hơi thiêng-liêng của sự sống lại. Ấy vì cõi thiên-nhiên và công chuộc tội nói tiếng sẽ-sẽ với ta lần nữa về sự sống : sự sống mầu-nhiệm, thâm-thúy, lạ-lùng ; sự sống dư-dật, tràn-lan ; sự sống nảy từ chết ; sự sống lại từ hột giống, từ cây và từ hoa ; sự sống lại của Cứu-Chua và linh-hồn nào “được biết Ngài, và quyền-phép sự sống lại của Ngài, và sự thông-công thương-khó của Ngài, làm cho…giống như Ngài trong sự chết Ngài” (Phi-líp 3 : 10).
Đấng tiên-tri nức lòng vui-vẻ vì ngắm thấy các áo trên trời mà Chúa Jêsus đã sẵm cho. Chúa có “áo cứu-rỗi.” tức ơn đổi mới, tha-thứ, và xưng công-binh của Đức Chúa Trời. Chúa có một áo rất quí là “áo choàng công-bình,” tức ơn biệt riêng nên thánh Ơn đó che kín đầy-đủ, không thiếu-thốn, không hư-hỏng. Lại có áo mặc của thầy tế-lễ, là áo ban để làm việc, là phép báp-têm bằng năng-lực. Sau hết có áo cưới và đồ trang-sức của dâu rể, tức là sự sắm-sẵn đặc-biệt để rước Chúa mà nay Đức Thánh-Linh ban cho mọi người trông-đợi Chúa Jêsus. Thật vậy hãy nên vui-vẻ, vì Chúa cho ta mặc như thế. Ta có mặc áo như vậy và sắm-sẵn tiếp Chúa đến không?
Theo sau phần trên câu gốc đó có lời bóng đẹp-đẽ tỏ rõ ý-nghĩa đó chẳng phải chỉ là bề ngoài, nhờ khuy, khuyết, khóa, móc để mắc vào thân ta thôi đâu ; song là một vẻ sanh-hoạt từ trong mọc lên, dường như nụ, hoa, trái trong vườn xuân vậy. Thần-tánh của tín-đồ là hoạt-động và tự sanh ra, chẳng phải chỉ choàng ở ngoài, nhưng có ở trong ; được trồng bởi Chúa, mọc lên từ nơi rất sâu trong lòng, sau lớn lên dường như hột giống “ban đầu là cây, kế bên là bông, đoạn bông kết thành hột.” Có lời xưa truyền rằng những áo ban đầu của ông bà thủy-tổ trong vườn Ê-đen chỉ bằng sự tinh-sạch và đạo-đức tốt-đẹp ra từ trong hai người đó, dường như một cầu-vồng hoặc đám mây để che kín thân-thể mà thôi. Nhưng, khi sa-ngã phạm tội, những áo đó biến mất, hai người mới biết mình lõa-lồ. Nếu lời đó không phải là thật, nhưng cũng gợi ý cảm-động lắm. Một tánh thánh-khiết thường tự phản-chiếu ra bởi mọi việc bề ngoài trong đời ta. Đời nay được kết-quả và đời sau được vinh hiển bao nhiêu, đều bởi ta giao-thông với Chúa và hiệp một giống Ngài bấy nhiêu.
Nhơn ngày lễ Phục Sanh, ta nên xét các nơi rất sâu trong lòng mình, nên được thêm sức ban bởi Chúa, và nên được dấy lên mới về phần thiêng-liêng, để được mọi giải thưởng mà Chúa Jêsus-Christ đã bắt ta giựt lấy. Mùa xuân, là mùa quan-trọng hơn hết, và mồ mở ra của Chúa đều kêu ta hãy tiến lên và được sự sống mới. “Nếu anh em được sống lại với Đáng Christ, hãy tìm các sự ở trên đời” (Cô 3 : 1).
Sự Chúa sống lại là một duyên-cớ của đạo Đấng Christ, và khiến ta biết chắc rằng đức-tin mình được lập trên nền-tàng không rúng-động. Sự Chúa sống lại là một ấn-chứng lớn của sự ta được yên-ổn và được cữu-rỗi, vì làm chứng rằng bởi Chúa chết, tội ta cũng bị chết, và bởi Chúa sống lại, sự sống ta được chắc đời đời vô-cùng. Sự Chúa sống lại một của-cầm lớn bảo-lãnh đời sau ta chắc sẽ sống lại, như Ngài đã thắng sự chết và trở nên “trái đầu mùa của những kẻ chết” (I Cô-rinh-tô 15 : 20). Sự Chúa sống lại là một chừng-mực lớn tỏ mọi đều có thể được bởi đức-tin, lại là một cơn thử-thách và cảm-động lớn nhắc cho ta nhớ “quyền vô-hạn của Ngài, đối với chúng ta có lòng tin, là lớn dường nào, y theo phép tối-thượng của năng-lực minh, mà Ngài đã tỏ ra trong Đấng Christ, khi khiến Đấng Christ từ kẻ chết sống lại và làm cho ngồi bên hữu mình tại các nơi trên trời, cao hơn hết mọi quyền, mọi phép, mọi thế-lực, mọi quân-chủ cùng mọi danh vang ra, không những trong đời nầy, mà cũng trong đời hầu đến nữa. Ngài đã bắt muôn vật phục dưới chơn Đấng Christ, và ban cho Đấc Christ làm đầu Hội-thánh, Hội-thánh là thân thể của Đấng Christ, tức là sự đầy-đủ của Đấng gồm-tóm mọi sự trong mọi loài” (Ê-phê-sô 1 : 19-23). Vậy, từ nay về sau, đối với mọi đức-tin chẳng có gì là khó quá. Ta hãy giải-quyết sự thử-thách và dấy lên cùng Chúa, là Đấng sống lại, để được mọi sự rất cao-trọng.