TỤC truyền rằng: Khi vua Louis đi trong các thành, thường hay mặc đồ thường, nên có nhiều người gặp mà không biết là vua.
Ngày kia, vừa lúc ban trưa, gặp một trò trẻ tuổi đương ngồi trên bàn gần bờ hồ mà đọc sách, vua hỏi: “Bây giờ đã quá trưa rồi, sao chưa về dùng bữa?” Trò đó xếp sách lại và đáp: “Tôi biết, bao tử tôi đã nói với tôi rồi; song không cần nghe nó, vì tôi nghèo quá, buộc phải giảm bớt một bữa ăn trưa, thì mới có đủ tiền mà học cho trọn khóa học.”
Vua bèn vỗ vai mà hỏi rằng: “Anh cần bao nhiêu tiền? Sao không đến mà xin vua giúp đỡ cho?” Chàng học sanh ngước mắt lên nhìn người khách, mà hỏi rằng: “Ông không phảu là người đây sao? Ông không biết vua Louis 1 là người hà tiện lắm sao? Đâu mong vua gúp tôi được số tiền ấy!”
Sau khi hỏi tên họ và chỗ ở của trò đó, vua mỉm cười, rồi từ giã mà đi.
Buổi sáng hôm sau, người học sanh ấy vào lớp học, bỗng nhận được cái thơ có dấu hiệu của nhà vua. Người đó vừa run rẩy vừa mở ra, thì thấy trong thơ có một số tiền cả chính vua Louis 1, mà chàng cho là ông vua hà tiện, gởi đến cho mình để giúp đủ sự cần dùng trong khóa học.
Trò đó được tiền, vừa mừng, vừa tủi; vì vua sẵn lòng giúp mình, mà mình tưởng vua là người hà tiện, chẳng chịu giúp đỡ.
Anh chị có dám tưởng Đức Chúa Trời hà tiện mà không giúp mình chăng?
Ai dám ngờ Đức Chúa Trời hà tiện? Hãy cầu xin Ngài những việc lớn và khó, thì Ngài chắc sẽ sẵn lòng giúp cho. -Mục sư Lê Văn Quế lược dịch trong “La Bonne Revue.”
QUYỀN NĂNG NHỨT THẾ GIAN
CÁCH đây 25 năm, Masaba được chánh phủ Congo dùng đứng mộ dân bổn xứ, đờn ông và đờn bà để di chích mủ cao su. Nó có quyền thế lắm; hễ ai không muốn theo đi làm việc, thì nó bắt chết, cắt khúc trong chảo nước sôi, rồi lấy dầu ô-li-ve nấu mà ăn thịt. Nó đã ăn thịt được 100 mạng người rồi. Mỗi người thổ dân đều biết nó cả. Theo mạng lịnh ông chủ, thì nó lại làm chức đao phủ thủ luôn thể, và nó chém đầu những người bị xử nữa. Nói tóm lại, nó đã nổi danh là con quỉ hung tợn nhất xứ Congo. Nó thật là con thú dữ chẳng có tình thương xót gì hết.
Tháng chạp năm 1927, Masaba tìm đến Hội Truyền đạo ở Detihill , tại đó có hai bà thuộc về “Hội Truyền đạo trung tâm châu Phi” đứng cai quản. Nó muốn hỏi bà Ma Risari (Mlle. Mary Rees). Bà một mình đi làng nầy qua làng kia ở chung hạt Deli, lội qua những sông cạn, quở trách những người mọi về tội lỗi của họ, giảng giải cho họ biết về địa ngục, thiên đường, và sự đoán xét nghiêm nhặt của Đức Chúa Trời.
Vậy, Masaba, kẻ ăn thịt người kia, đến tìm bà và nói với bà một cách rất thất vọng rằng: “Bà Ma Risari ơi, bà cho tôi nghe những chuyện bà kể trong các làng. Tôi biết về tội lỗi tôi, tôi cần phải thoát vòng tội lỗi, và cần phải biết Đức Chúa Trời, Bà Ma Risari ơi, bà cho tôi nghe những chuyện bà kể trong các làng với.
Bà Mary Rees bèn nói cho Masaba biết về Đức Chúa Jêsus, và sự Ngài đổ huyết báu trên cây thập tự mà rửa lòng chúng ta khỏi vết dơ của tội lỗi, và chính huyết ấy ban bình an, hi vọng nơi nước thiên đường cho chúng ta.
Tên mọi đã dơ dáy trong lội tội, đã làm nô lệ cho thú tánh của mình kia, bèn sấp mình xuống đất, trước chơn bị đâm của Cứu Chúa. Nó đã tin, và lòng nó “trở nên trắng hơn tuyết.” Từ đó về sau, cái năng lực ghê gớm của tội lỗi đã bị phá tan, những đều sở thích, và vật dục trái với lẽ đạo trước kia đáng bị rủa sả bao nhiêu, thì ngày nay đều chết mất cả. Một thứ năng mới đã đầy dẫy trong người ấy; luật pháp của Thánh Linh và sự sống trong Chúa Jêsus đã khiến Masaba thoát khỏi quyền năng của tội lỗi và sự chết. Ân điển của Đức Chúa Trời trong chúa Jêsus đã làm cho Masaba trở nên người mới.
Ân điển của Đức Chúa Trời, nguồn gốc sự cữu rỗi mọi người, đã hiện ra một cách rõ ràng. Quả thật, đó chính quyền năng nhứt thế gian.
Nguyễn Dinh Nhơn trích dịch tạp phí “Notre Esperance.”