Có phải ông là người tội lỗi không? Ít ai dám trả lời: “Không.”
Có phải ông là tôi mọi của tội lỗi không?
Nghe câu hỏi nầy, nhiều người sẽ tức giận lắm mà sẽ trả lời xẳng xớm rằng: “ Tôi mà là tôi mọi à? Tôi mọi ai? Đời nào tôi làm tôi mọi ai. Tôi là người tín ngưỡng tự do; tôi tin tưởng những điều tôi ưa thích và là những đều tôi muốn. Tôi chẳng làm tôi mọi ai cả!”
Ông có chắc được như vậy không? Ông có chắc thiệt làm được những điều ông muốn không? Giả tỉ như bây giờ ông quá ưa thích miếng chén, mà ông vốn biết rằng rượu làm hại sức khỏe và tánh nết ông; trong gia đình ông không được vui vẻ: vợ ông đã nhiều phen phải khóc lóc, con cái trong nhà thấy ông đi đâu về, sợ ông như sợ cọp.
Có phải quả hẳn ông không muốn trừ bỏ cái tánh hư nết xấu đó đi không? Tôi không dám tin là thật, vì ông là người thông minh, lại có tâm huyết, lẽ nào ông lại vui lòng làm như vậy; ông làm đều đó chẳng qua là làm trái nghịch với ý muốn của ông mà thôi, tức là ông vâng phục một đứa mạnh hơn ông và ông làm tôi mọi nó, tên nó là Tội lỗi.
Về phần một người nam ô uế và dâm dật, hoặc một người nữ xấu nết và buông tuồng, há lại không lắm lúc lấy làm đau đớn về cái tật xấu xa nhơ nhuốc bại hoại của mình mà chừa bỏ đi để trở nên người tử tế đạo đức sao?
À nầy, lại còn khi một người nổi cơn tức giận lên, lúc đó người ấy có làm đều mình muốn không? Ta há không thường nghe lời thú tội nầy: “Thiệt, trong cơn giận, tôi không tự cai trị được tôi.”
Vậy thì, trong lúc đó ai cai trị trong tâm tánh người đó?
Thưa: Có một đứa rất mạnh nó cai trị trong người đó, ai ai cũng biết tên nó, vì nó xưng danh là Tội lỗi.
Nếu đem kêu tên từng tánh xấu của loài người ra, thì cái sổ danh sách đó ắt dài lắm, không giấy nào chép hết được.
Những nết hư tật xấu như là: ghen tương, khoe khoang, kiêu ngạo, dối trá, biển lận, tham ăn, mê uống đều là những ông chủ rất hung ác chẳng hay dung thứ, trong tay cầm roi da thường giơ ra đàn áp mà la lớn tiếng: “Hãy đi, tôi mọi, hãy đi!”
Nghe tiếng đó, thì phải đi và cứ đi…. Song vì họ bị mờ ám quá cho đến nỗi quên mình là ở dưới quyền của sự làm tôi mọi, nên nhiều khi bị chủ sai đi, lại còn lấy làm hân hạnh, vừa đi vừa thổi kèn vang rầm tứ phía: Tự do! tự do! khoan khoái! khoan khoái!
Những dẫu loài người bị mê muội trong con đường vật dục đến thế nào, thì cũng có đôi lúc hơi biết tỉnh ngộ. Có lẽ là vì đã gặp một cơn biến cố cực khổ nào, hoặc sự ốm đau nào, hoặc đều thất vọng nào. Trong những lúc đó thì tự cảm biết mình thiệt là xấu xa, ô uế, hèn nhát, thấp kém, đáng khính bỉ; dầu người khác có tưởng mình là đúng đắn thiệt thà và xưng những thói xấu của mình là những đều yếu đuối nhỏ mọn thường, thì mình cũng không chịu nổi. Mà nếu bỗng nảy ra một ý tưởng gì về một Đức Chúa Trời, một Đấng Tạo-Hóa nào mà một ngày kia mình phải đến ứng hầu để trình bày cái đời hư hỏng tội lỗi của mình, thì lấy làm khiếp sợ hoảng hốt mà kêu lên rằng: “Khốn nạn cho tôi! xong đời tôi rồi! Đời tôi thật ngắn ngủi thay mà tôi lợi dụng nó một cách rất xấu thay! Hỡi ôi! ai sẽ cứu tôi thoát khỏi sự làm tôi mọi nầy?”
“Ai sẽ giải cứu tôi? Nghĩa là ai sẽ biến đổi đời sống tôi mà làm cho tôi trở nên một người mới?”
Phải, ai sẽ làm điều đó cho tôi? Có phải những sự gắng sức của tôi không? Về điều nầy, nếu mình chỉ nghe những kẻ khác đã làm được mà mình thiếu sự kinh nghiệm, thì chắc phải gặp câu đáp nầy: “Không được.” Nếu vậy, có lẽ là ý dục của mình làm được chăng? Nói về ý dục, thì nào mifnhc ó ý dục đâu, vì mình thường làm những đều mà mình không muốn làm.
Vậy thì ai sẽ giải cứu người đó được?……
Chỉ trong sách của Chúa có câu trả lời được vấn đề nầy. Sách đó dạy ta rằng: Một Đấng rất nhơn lành đã đến lấy tay của loài người yếu đuối mà đặt vào tay của Đức Chúa Trời rất thánh rất tài, ngõ hầu cứu họ mà trở nên Cha của họ và ban cho họ năng lực để thắng hơn tội ác.
Kinh thánh dạy cho ta biết Đức Chúa Jêsus đã đến “để phá hủy công việc của ma quỉ) (I Giăng 3:8); những công việc của ma quỉ tức là Tội lỗi đã mặc lấy thiên hình vạn trạng mà khiến cho người ta vương mang lấy.
Các ông có muôn Đức Chúa Jêsus-Christ “hủy phá hết những công việc của ma quỉ ở trong thân thể các ông,” tức là những đều đã ức bách và bó buộc các ông làm tôi mọi nó không?
Đều đó có thể được, xin hãy coi đây: Đức Chúa Jêsus-Christ đã phó mình Ngài làm giá chuộc tội cho ông. Tội hình mà Ngài chịu đã hủy tiêu cái nợ ông mắc với Đức Chúa Trời. Ông được hòa thuận với Đức Chúa Trời là nhờ huyết đổ ra của một Đấng hi sinh vô tội đã chịu chết trên cây thập tự thế cho ông.
Đấng hi sinh mà Đức Chúa Trời đã nâng giá lên rất cao trước mặt Ngài và đã bày tỏ thần tánh của Đấng đó ra mà khiến Đấng đó từ kẻ chết sống lại, thì ngày nay đã Cứu Chúa của ông và cũng vừa là bạn thiết rất có quyền năng của ông nữa. Nếu ông tình nguyện nhận lãnh sự cứu rỗi ban cho bới Đấng vốn trọn quyền năng ấy mà phó thác chính mình mình cho Ngài, thì Ngài sẽ giải cứu ông khỏi tội lỗi và sự thèm muốn tội lỗi.
Cái tội lỗi mà đã xiềng xích đời sống và lòng ta nay đã bị đp ập bể bởi quyền năng cây thập tự của Đấng Christ. Người nào bằng lòng nương mình nơi năng lực đó, thì được kinh nghiệm sự biến đổi đời sống mình ra mới.
Một ngày kia, có một nhà diễn võ được nghe giảng Tin lành và đã tin. Ít ngày sau, người đó gặp một bạn thiết cũ hỏi rằng:
- Nầy anh, tội nghe anh mới theo đạo phải không? Thiệt tức cười quá!
- Đều đó là thật, chớ tức cười chi? (Nhà diễn võ đáp).
- Nếu vậy, còn những cái xẹo ngang xẹo dọc trên mặt anh đó thì làm thế nào mà nội cho sạch đi được, vì những xẹp đó hằng cứ tố cáo anh trước công chúng về cái chơn tướng của anh lúc trước; thiệt đáng tiếc thay!
- Tôi không tiếc chi hết (Nhà diễn võ đáp), những xẹo đó bây giờ trở nên những cửa sổ mà bởi nó sự nhơn từ thương xót của Đức Chúa Trời được chói sáng ra càng tỏ rạng thêm!
Hơi chư quí độc giả, ông nào đã từng chịu đau thương về một tội lỗi nào, có lẽ kín nhiệm, người ngoài không ai hay biết, nhưng không phải là không khốn khó đâu, vì tội lỗi thường để lại vết tích, điều đó là chắc chắn rồi; song đều đó lại càng chỉ tỏ ra sự rất diệu kỳ là khi Đấng Christ ngự vào lòng một tội nhơn mà hành động trong lòng người ấy. Ngài khiến cho người đó có thể thắng nổi tội lỗi, dầu là một tội lỗi. dầu là một tội lỗi đã ăn thấu vào lòng và in sâu vào xác.
Dầu có đời sống nào đã thật là bại hoại, thật là ô uế, thật là tơi bời, thì Ngài cũng sẵn lòng tiếp nhận lấy mà khiến cho trở nên tinh khiết, thánh sạch và vẻ vang phước hạnh.
Năng lực yêu thương đó hiện nay đã dành sẵn cho các ông từ đã lâu rồi; hãy đến là thí nghiệm thì sẽ biết. Nếu không thí nghiệm qua, thì không khi nào hiểu biết cái năng lực diệu kỳ ấy được. Hỡi các ông, hãy kíp thí nghiệm đi! Rất mong thay! – Ái mộ trích dịch.
XÓA TAN TỘI LỖI
Thuở xưa, có một em nhỏ đọc Kinh thánh, gặp một câu như sau nầy: “Ta đã xóa sự pham tội ngươi như mây dậm, và tội lỗi người như đám mây.” (Ê-sai 44:22.23). Em đó đến trước mặt bè mẹ mà hỏi rằng: “Mẹ ơi, con không hiểu sự xóa tội lỗi là thế nào. Khi Đức Chúa Trời đã bôi xóa các tội lỗi, thì các tội ấy mất đi thế nào? Xóa tội nghĩa là gì?”
Mẹ rằng: “Hôm qua mẹ có thấy con viết vào bảng đen, có phải không?” Con rằng: “Có.” Bà mẹ nói: “Con đem bảng đến đây cho mẹ xem.” Bà chỉ vào bảng đen mà hỏi: “Những chữ con viết hôm qua vào đây, bây giờ đâu?” Con đáp: “Chữ con viết thì con đã xóa đi rồi.” Bà mẹ nói: “Thế thì, sự xóa tội lỗi của người ta khác nào những chữ con viết vào bảng đen, bấy giờ đã mất đi vậy.” – Bà R.M.J. dịch.