Thiên-sứ nói: Đừng sợ chi cả ; vì ta biết các ngươi tìm Đức Chúa Jêsus, là Đáng bị đóng đinh trên thập-tự-giá. Ngài không ở đây đâu :

Ngài sống lại rồi (Mi-thi-ơ 28 : 5).

ĐỪNG SỢ ! Đó là lời rất cần để yên-ủi, thúc-giục và giúp ích cho thiện-hạ trong thời-kỳ nầy. Dầu vậy, hiện nay, trên mặt địa-cầu xảy ra lắm sự đáng kinh đáng khiếp: nào động đất, đói-kém, ôn-dịch, nào thợ-thuyền-thất-nghiệp, nào các nước dự-bị chiến-tranh, nào lắm kẻ tìm cách lật đổ xã-hội, bối-rối lung-tung, tội-lỗi càng ngày càng nặng, nhà tù càng ngày càng đông, khiến cho người đời kinh hồn mất vía, không biết tương-lai sẽ ra sao. Tại sao người đời kinh-sợ như vậy? Há chẳng phải vì họ chối-bỏ Cứu-CHúa Jêsus, là Đấng từ chết sống lại, có quyền chuộc tội, biến-đổi lòng xấu xa tốt, ghen-ghét ra yêu-thương, và ban sự sống đời đời?

Hãy soi gương bà Ma-ri! Họ biết cần đến Chúa : khi Ngài sống, họ theo từ xứ Ga-li-lê để hầu việc ; khi Ngài bị đóng đinh, họ cứ đứng bên thập-tự cho đến cuối-cùng ; khi Ngài bị chốn trong mộ, họ đến trước nhứt đặng xức thuốc thơm vào xác Ngài. Đáng kinh-phục thay tấm lòng trung-tin và trìu-mến Chúa đó ! Ôi, trong đêm mờ-mịt, không có trăng sao, dân-sự dấy nghịch, môn-đò bỏ Ngài, ma-quỉ dường như đắc-thắng, lòng họ thất-vọng dường bao ! Nhưng, hỡi tín-đồ, hãy nghe thiên-sứ báo rằng : “Đừng sợ chi cả!” Hỡi người đời, hãy “tìm Đức Chúa Jêsus, là Đáng bị đóng đinh trên thập-tự giá.”

Trước khi tới mộ Chúa, bọn bà Ma-ri lo lắng, trước cơn khó-khăn, cho nên nói cùng nhau rằng : “Ai sẽ lăn hòn đá lấp cửa mộ ra cho?” Nhưng, họ tới nơi, thấy hòn đá lăn ra rồi. Đó là Chúa giúp việc khó, lo làm chi ? Vậy, nếu độc-giả thật lòng đến cùng Chúa, chắc sẽ được Ngài giúp-đỡ, thắng hết mọi sự khó-khăn ngăn-trở mà mình thường lo.

Kìa, thiên-sứ giống như chớp nhoáng, nói rằng : “Ngài không ở đây đâu.” Thật vậy, mồ-mả trống-không đó làm chứng rằng : Đất không thể giữ Chúa nữa ! Sự chết không có quyền trên Chúa nữa ! Nhơn đó, lại nhớ một chuyện truyền-khẩu của người nước Phe-rơ-sơ : Thế-gian vốn là một nơi đồng-vắng, chẳng có cây cỏ. Chúa sai thiên sự gieo giống khắp nơi. Thấy hột giống rơi trên mặt đất, quỉ Sa-tan ngờ chính Chúa đã gieo hột đó, nên nhứt-định phá đi. Nó chôn hột giống xuống đất để hủy-phá hết. Nó mỉn cười, vì tường đã chiến thắng được Chúa. Chẳng dè mặt trời cứ soi sáng, nước mưa cứ tưới-nhuần, những hột chôn đó đều nảy mầm mà mọc lên cả ; khắp trên mặt đất đầy cây và hoa, vẽ thành bức tranh phong-cảnh rất vui rất đẹp. Có tiếng từ trời phán rằng : “Hỡi kẻ dại kia, vật gì ngươi gieo, nếu không chết đi trước đã, thì không sống lại được” (I Cô 15 : 36). Cũng vậy, khi Chúa Jêsus chết, kẻ thù tưởng là cuối-cùng quyền Ngài. Trái lại, đó là đường dẫn NGài vào cuộc vinh-hiển vô-hạn. Hỡi Sa-tan ! ngươi phá hột giống sự sống gieo từ Đức Chúa Trời sao được?

“Chúa sống lại rồi.” Tin-tức đó vui-mừng đường bao ! Vì vậy, tín-đồ biết sự chết là không phải là cuối-cùng. Chúa Jêsus đã làm trái đầu mùa của sự sống lại nên mình sau cũng sẽ sống lại như Ngài. Vui thay ! từ mộ trống đó khởi-sự được ứng-nghiệm lời Ngài hứa : “Ta thường ở cùng các ngươi luôn cho đến tận-thế.” Trong thành Paris có một cái khải-hoàn-môn để kỷ-niệm sự thắng-trận. Từ nơi trung-tâm đó chia ra nhiều đường phố lớn, đông người qua lại, có vẻ hoạt-động luôn. Cũng một thể ấy, Chúa sống lại dường như cái khải-hoàn-môn của đạo Tin-lành. Từ đó sự sống của Đấng đã sống lại lưu-thông các lẽ đạo và mọi tín đồ thật của Chúa. Ngợi-khen Chúa ! vì Ngài đã sống lại, nên tín-đồ Ngài cũng sẽ sống lại, và sống đời đời.

Tiếc rằng người đời chưa được chia-xẻ sự vui-mừng, sự trông-mong và sự hiện-diện Chúa như thế. Ba thước đất đỏ, một nấm cỏ xanh, người lập các đạo khác đã chết rồi, thì đạo họ là đạo thiếu vẻ hoạt-động, môn-đồ họ là người thiếu khí sống thiêng-liêng. Trái lại, tín-đồ Chúa đã được sự phần vẻ-vang của sự Chúa sống lại, hãy bắt chước bọn bà Ma-ri rao lời thiên-sứ, đi đồn sự sống lại vinh-hiển đó ra khắp Đông-Pháp, hầu như sông cái chia ra nhiều dòng, đem nước hằng sống rảy-tưới từng nhà, từng làng, từng tỉnh.

Vì bài học Chúa-nhựt quá dài, nên từ số 2 đến số 4 nầy, bổn-báo đã mở rộng thêm bốn trang nữa. Nguyện Chúa cảm-động nhiều người mua báo, khiến cho bổn-báo có thể mở rộng thêm hơn. Mời đây, ông Lê-văn-Nhâm, chấp-sự Hội-thánh Phong-điền, có giúp bổn-báo 0$40. Số tiền đó tuy nhỏ, song cũng đủ tỏ độc-giả yêu-mến bổn-báo.

BỔN-BÁO muốn mỗi số được một bài giảng đặc-biệt cho người ngoại. Vậy mong anh em trong Hội, hễ có ý mới và tốt, thì sửa-soạn trước. Kỳ sau sẽ nói thêm về việc nầy – T.K.B.