Tôi không sợ chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý định của Đức Chúa Trời (Sử đồ 20:27, theo nguyên văn)
Đời này phải cần đến người can –đảm về đạo-đức, dạn-dĩ không sợ làm chứng cho Đức Chúa Trời. Sứ-đồ Phao-lô, nhà truyền-giáo thứ nhứt và trọng-yếu, là người như thế đó. Coi kìa, ông đang đứng nói lời êm-dịu từ-giả từ-giả các con yêu-dấu trong đức-tin. Lúc đó, Phao-lô già-cả,suy-yếu vì gánh chức – vụ truyền giáo lâu năm, trải qua nhiều cơn bắt-bớ, khó –khăn và thử – rèn. Hãy oi, can-đảm thay Phao-lô! Đứng trước cơn nguy-hiểm: <<Chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua….và chức vụ….đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus>>. Thật, ông có thể chứng rằng: <<Tôi không sợ chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý-định của Đức Chùa Trời.>> Phao-lô đã treo một tấm gương sáng như thế, vậy Thánh-Kinh Báo theo ông, cũng ôm cái ý –định và chức –vụ ấy mà ra đời.
Coi câu gốc, thấy Phao-lô không sợ chút nào; vậy bổn-báo cũng tự mong không sợ, không thẹn, không nhát, nhưng vì đạo Chúc mà bạo-dạn chống cự tội-ác, tư-dục và việc bất-công, làm chứng về Đức Chúa Jêsus cho bạn-hữu và kẻ thù, trìu mến <<đêò cho chơn-thật, đều chi đáng tôn, đều chi công-bình, đều chi thanh-sạch, đều chi đáng yêu-chuộng, điều chi có tiếng tốt, đều chi có nhơn-đức đáng khem>> (Phi-lip 4:8).
Thấy Phao-lô <tỏ ra cho biết hết thảy ý-định của Đức Chúa Trời,>> nên bổn-báo không hề cãi-lẫy với ai, chỉ tỏ cho mọi người biết hết thảy ý-định của Chúa đối với thế-gian và từng người như như chép trong Kinh-thánh. Ngoài ra, không can-thiệp đến việc chánh-trị, không bàn-luận đến sự không quan-hệ với đạo Chúa, không đăng cáo-bạch các nhà hàng; song chỉ rao-truyền lẽ thật đạo Tin-lành để giúp đời tín-đồ càng thêm sâu-nhiệm, hưởng phước thiêng-liêng.
Nầy, ý-định Chúa tỏ trong kinh-thánh thế nào? Xin cho bổn mặt nói:
1.-Trong I Ti-mô-thê 2:4, Phao-lô nói rằng: <<Đức Chúa Trời muốn cho mọi người được cứu-rỗi và hiểu-biết lẽ thật.>> Rộng-rãi thay ý-định đó! Bao-gồm cả thiên-hạ, không cứ giống nào, dân nào. Phương-pháp duy-nhứt khiến người được cứu là phải tin-cậy Đức Chúa Jêsus, vì <<chẳng có sự cứu-rỗi trong đấng não khác>> (Sứ-đồ 4:12). Đức Chúa Jêsuss đã chịu hình-phạt tội-lỗi thế-gian trên cây thập-tự, làm Đấng Trung-bảo giữ Đức Chúa Trời và loài người. Vậy, bổn-báo mong tỏ Ngài là Chúa Cứu-thế.
2.- Trong I Tê-sa-lô-ni-ca 4:3 có chép: <<Ý-muốn Chúa là khiến anh em nên thánh.>> Chúng ta đã được cứu khỏi hình-phạt tội-lỗi, bây giờ lại muốn thoát khỏi quyền nó, thì nên thế nào? Phải để Chúa ngự trong lòng mình, <<nghĩa là Đấng Christ ở trong anh em, là sự trông-cậy về vinh hiển>> (Cô-lô-se 1:27). Nguyện độc-giả sẽ hiểu thấu sự mầu-nhiệm đó để nên <<thánh-khiết trọn-vẹn không chỗ trách được.>> Vậy, bổn-báo mong tỏ Ngài là Đấng khiến nên thánh.
3.- Trong Hê-bơ-rơ 13: 8 có chép: <<Đức Chúa Jêsus-Christ hôm qua, ngày nay đời đời không hề thay-đổi.>> Ngài hảng sống, nên có quyền chữa bịnh ta, như khi xưa <<Người ra đem cho Đức Chúa Jeses nhiều kẻ bị quỉ ám, Ngài lấy lời nói mà đuổi quỉ ra; cũng chữa được hết thảy những người bịnh, và cho được ứng-nghiệm lời của đáng tiên-tri Ê-sai đã cho rằng: Chính Ngài đã lấy tật-nguyền của chúng ta,>>(Ma-thi-ơ 8:16,17). Ai nhờ -cậy Chúa, thì Ngài là sự sống của người ấy. Vậy, bổn-báo mong tỏ Ngài là Đấng chữa bịnh.
4.- Thiên-sứ phán rắng: <<Jêsus nầy đã được cất trên trời khỏi giữa các ngươi đã Ngài lên trời vậy.” (Sứ -đồ 1:11). Dầu không biết ngày nào, năm nào Chúa sẽ tái-lâm, nhưng có nhiều dấu-hiệu chứng rằng ngày đó thật gần đến. Sự trông-cậy ấy yên-ủi tín-đồ trong cơn hoạn-noạn buồn-rầu và giục lòng hằng ngày trung-tín với Chúa, để được xứng-đáng gặp Ngài. Vinh-hiển thay! Lời tiên-tri trong Kinh-thánh nầy sắp được ứng-nghiệm:<<Nước của thế-gian thuộc về Chúa chúng ta và Đáng Christ của Ngài Ngài sẽ trị-vì đời đời>> (Khải-huyền 11”15). Vậy, bổn-báo mong tỏ Ngài là Đấng tái-lâm.
Bổn-báo xuất-bản,chỉ cốt tỏ hết ý-định của Chúa, dốc lòng nương-nhờ Kinh-thánh, là lời Ngài, Kinh-thánh khác nào cái suối thanh-sạch, có nước chảy ra từ hòn đá lớn, là Jêsus. Ai uống nước đó, mát-mẻ bổ sức biết bao! Song, phải coi chừng kẻo múc chỗ nước xa suối, thí có chất bẩn, – tức là những sự dị-đoạn truyền-khẩu, – mà người ta pha lẫn vào đó; uống vào, khói khỏi mắc bịnh. Vậy ta cần phảo nhờ Đức Thánh-Linh mà tra-xét Kinh-thánh, lọc trong từ nguồn, nước đó <<sẽ thành mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời,” (Giăng 4:14), chẳng cũng phước cho người uống lắm sao? T.K.B.