MỤC SƯ QUÁCH PHỤC HÒA, PNOMPENH
Nhìn biết Đức Chúa Trời là một sự cần kíp và hạnh phước cho loài người. Muồn nhìn biết Ngài, thì phải xem xét công cuộc tạo hóa, nghiên cứu Kinh thánh, và nhớ Đức Thánh Linh soi sáng.
Trong khi nghiên cứu Kinh thánh để nhìn biết Đức Chúa Trời, chúng ta thường gặp một đều khó hiểu, là “Đức Chúa Trời có hình tương thế naò.” Muốn giải quyết vấn đề nầy, chúng ta không được cắt đoạn lấy nghĩa, rút một câu nào trong Kinh thánh ra mà lấy đó làm bằng cứ; óng phải xme xét cái nguyên ý của cả bộ Kinh thánh chịu định thế nào mới đặng. Người tưởng Đức Chúa Trời là “một quyền phép,” đã đành là sai; mà ai tưởng Ngài có hình tượng như loại người, thì cũng chẳng khỏi lầm. Vì cả bộ Kinh thánh tỏ bay Đức Chúa Trời là một vị Thần hằng sống., thuận linh vô chất, môtj hinhf không tượng, không thấy thấy được, không thể rờ được, cũng không thể dùng lời nói mà kể ra cho tường tận đươc. Từ xưa đến này, những nhà khảo học Kinh thánh có tin ngườiỡng thuần chánh đều nhìn nhận như vậy cả, Có lời chắn chán hơn hết của Đức Chúa Jêsus nói rằng: “Đức Chúa Trời là Thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thân và lẽ thật mà thờ lạy,” (Gi, 4:24, so sánh với Lu 24:39).
Đức Chúa Trời vẫn biết loài người ưa thờ hình tượng lắm, nếu Ngàu có hình, sao không dạy người ta làm hình Ngài để thờ, mà Ngài lại cấm? (Xin xem Xuất 20:4-6; và Phục 4:15-19). Đã vayjam vì sao Kinh thánh cũng có chỗ nói đế hình tượng của Đức Chúa Trời, và có chép về mấy người đời xưa như ông Áp-ra-ham, ông Môi-se, v.v. đã được thấy Ngài. Xin thuă: Hình hượng của Đức Chúa Trời mà Kinh thánh nói đó, chắc chỉ về công bình, sự thánh khiết của lẽ thật và sự hiểu biết đầy trọn của Đức Chúa Trời, như có chéo trong thơ Eph, 4:24, và thơ Cô 3:10 đó thôi, chờ không phải là hình tượng bằng thể chất gì cả. Còn về vấn đề mấy ông đời xưa được thấy Đức Chúa Trời, thì chúng ta đừng tưởng rằng mấy ông đó đã thấy Đức Chúa Trời , thì chúng ta đừng tưởng rằng mấy ông đó đã thấy Đức Chúa Trời như vốn có thật đâu, song chỉ là thấy cái hình hiển hiện mà Đức Chúa Trời đã tùy ý Ngài hiện ta cho mấy ông đó được thấy. Vì lKt lại có chép rằng: “Chẳng hề ai thấy Đức Chúa Trời, chỉ Con một ở trng lòng Cha là Đấng đã giãi bày Cha cho chúng ta biết” (Gi.1:18). Xin xem Rô một:20; Cô 1:15; I Ti 1:17 và 6:16; Hê 11:27; xuất 33;20.
Kinh thánh dẫy có chép về Ngài có vui, giận, buồn,ghét,ăn năn, và có mắt, tai, tay, chơn, cánh đi nữa, thì cũng không ohair chỉ về Ngài có hình chất gì đâu, ấy chỉ là mượn tiếng thông thường của loài người để tỏ bày ý muốn và cách làm lụng của Đức Chúa Trời cho chúng ta dễ hiểu mà thôi.
Nói tóm lại, Đức Chúa Trời đã là thần linh, thì lời người phải được làm “người thiêng liên” mới có thể nhìn biêt Ngài. Vì “người thiên nhiên” không nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy như là dồ dại, và không thể hiểu được, vì phải xem xét cách thiêng liêng. (I Cô 2:14-15). Người thiêng liêng là người ở dưới quyền của Đức Thánh Linh và bước theo Ngàu. Còn muốn được làm ngườiời thiêng liêng, thì: “Hãy hồi cải, ai nấy phải nhon danh Đức Chúa Jêsus chịu pháp báp têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự bạn cho Đức Thánh Linh” (Sứ 2:38). Người nào đã được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh và có đầy bẫy Ngài ở trong mình, thì tự nhiên dễ biết Đức Chúa Trời.