Sâu thẳm bên trong chúng ta, có một cảm giác rằng có một điều gì đó cao đẹp hơn đang chờ phía trước đang thúc đẩy chúng ta cố gắng. Bất kể bạn từng có trải nghiệm gì, dù chúng có tuyệt vời đến đâu, chúng chỉ là một cái nhìn thoáng qua về những gì còn ở phía trước. Bạn thực sự nhớ nhà, dù đó là một nơi bạn chưa từng đến, và nơi đó là Thiên đàng. Chúa đã tạo nên bạn như vậy.
Kinh Thánh nói rằng Đức Chúa đã đặt sự đời đời trong lòng chúng ta (xin xem Truyền đạo 3:11). Điều này đơn giản có nghĩa là trong lòng chúng ta biết rằng cuộc sống hiện tại không phải là tất cả. Đó là điều thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước.
Nó giống như bản năng tìm về tổ ấm mà chúng ta thấy trong vương quốc động vật, giống như cá hồi bơi ngược lên thượng nguồn với quyết tâm như vậy. Chúng ta nhìn thấy điều tương tự khi những con chim én hàng năm đều bay trở về San Juan Capistrano. Nó có một bản năng săn mồi điều khiển chúng.
Chúng ta cũng như vậy, nhưng đó là bản năng mong tìm về một nơi mà chúng ta chưa nhìn thấy. Đó là một nỗi nhớ nhà trên trời, Thiên đàng. Cho đến ngày hôm đó, không điều gì có thể khiến chúng ta hoàn toàn thỏa mãn trong cuộc sống này. Dù có điều gì xảy ra với chúng ta trên Trái đất, điều đó thật mờ nhạt so với niềm hy vọng lớn này.
Sứ đồ Phao-lô viết, “Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng, vô biên, bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy.“ (2 Cô-rinh-tô 4:17-18).
Đây là niềm hy vọng của một Cơ đốc nhân, niềm hy vọng của một nơi gọi là Thiên đàng. Có một thế giới tốt hơn ở phía trước. Có một điều vĩ đại hơn những gì chúng ta hiện đang trải nghiệm hàng ngày phía trước.
Tác giả: Greg Laurie