Kinh-thánh giống một người sống, mọi phàn liên-lạc với nhau, hễ động đến một phần nào, thì toàn-thể dấy lên phản-đối. Các sách tiên-tri và các sử-ký làm chứng lẫn nhau, Tân-ước làm chững cho Cựu-ước, chính Đức Chúa Jêsus-Christ bảo-lãnh cho cả Kinh-thánh cũng như Kinh-thánh bảy-tỏ và rao-truyền Ngài vậy. Khi xét kỹ mấy đoạn đầu thuật cuộc sáng-tạo thế-gian, loài người được dựng nên và sa ngã, mà một vài người đã từng tranh-luận kịch-liệt, thì tôi bèn nhớ đến mối liên-lạc tốt đẹp đó.

Câu đàu Kinh-thánh chép: “Ban đầu Đức Chúa TRời dựng nên trời đất.” thì sách lịch-sử Nê-hê-mi (9:6), sách tiên-tri Ê-sai (40:26;45:18), sách tiên-tri Giê-rê-mi (10:12;32:17) và vô-số chỗ khác trong Tân Cựu-ước đều có chứng về sự đó.

Về cuộc dựng nên loài người, sách Sáng-thế Kỷ 1:27 nói rõ trước nhứt. Câu đó độ hai dòng, thế mà ba lần nhắc đếnh ai chứ “dựng nên” (nguyện văn là bara). Đoạn 2 câu 7 lại dùng những tiếng “nắn nên hình” (nguyên văn là jatzar) để tỏ Đức Chúa Trời dường đã dùng cả quyền sức mà dựng nên loài người quí-báu. Ý đó sau được chứng rõ bởi Thi-thiên (8:và 119:73), và sách Gióp (10:8-9).

Về sự Đức Chúa Trời hà sanh-khi và lỗ mũi loài người, ta đã thấy Sáng-thế Kỷ (12:7), là thấy ở nhiều sách khác, như Xa-cha-ri (12:1) và Truyền-đạo (12:7), mà nhứt là ở Gióp 23:4, lại càng nói rõ về ý đó lắm.

Còn như loài người sa-ngã, chẳng những Sách-thế Kỷ luận đến thôi đâu, mà thơ Rô-ma (5:12,18,19) và thơ I Cô-rinh-tô (15:21) cũng nói đến nữa.
Vậy ra nên tin chắc rằng các phần Kinh-thánh thật là liên-lạc với nhau và ba đoạn đầu sách Sáng-thế Kỷ được cả Tân Cựu-ước hết sức binh-vực. Mối liên-lạc đó rất có bằng-cớ đích-xác. Vậy biết Kinh-thánh là lời Đức Chúa Trời, được Đức Thánh-Linh hà hơi.

Tuy còn vài nhà thần-đạo-học còn đang cãi-lẫy về một đôi câu trong Kinh-thánh là chơn-chánh hay không, song tôi cũng dám nói quyết rằng: “Đức Chúa Trời chẳng phải là người để nói dối” (Dân-số Ký 23:19; Châm-nôn 14:5; Hê-bơ-rơ 6:18), hoặc để lừa-dối con-cái Ngài (Lu-ca 12:11,12). Tôi là biết Đức Chúa Jêsus chẳng hề hỏi về sự chơn-chánh và căn-nguyên đó. Ngài công-nhận cả Kinh-thánh đều là Đức Chúa Trời và có quyền Đức Chúa Trời. Ta không muốn trổi hơn Ngài mà không công-nhận như thế.

Tôi là một nhà khoa-học, trong khoảng bốn mươi năm nay tra-xét cuôn sách Sáng-thế Kỷ tốt-đẹp kia, thật lấy làm lạ. Vậy tôi tin rằng có mối hòa-hiệp lạ-lùng ở giữa sự khải-thị của Kinh-thánh và sự khải-thị của cõi thiên-nhiên. Tôi mong mối hòa-hiệp ấy cũng giúp cho nhiều người thêm mạnh đức-tin. Tôi vừa cầu nguyện với Đức Chúa như thế, vừa nài-xin nhiều người cầu thay cho tôi, khiến tôi được dắt-dẫn và giữ-gìn trong công-việc lớn-lao đó.