Đức Giê-hô-va ôi! Ngài sẽ hẳng quên tôi cho đến chừng nào? (Thi 13:1). Ấy là một câu hỏi thường vãn vướng vít trong trí nhiều tín đồ đáng gánh nặng. Coi kìa, một người mắc bình ba mươi tám năm, nằm bên ao Bê-tết-đa (Gi.5:5); một người đờn bà mắc quỉ ám phải đau liệt mười tám năm trước khi được cứu khỏi bịnh (Lu 13:11); một người mù từ thuở sanh ra, nhờ Chúa mới được sáng mắt (Gi 9:1)’ và La-ca-rơ cả đời mắc bịnh và nghéo túng, đến chết mới khỏi (Lu 16-20). Vậy, đang khi gánh nặng, chúng ta phải nhớ: “Mọi sự HIỆP LẠI làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời” (Rô 8:28), và “những sự đau đớn bây giờ chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển hầu đến” (Rô 8:18).