Một bữa kia, tại thành Paris, một nhà danh hoạ gặp ngoài phố một người rất nghèo cực, bẩn thỉu ghê gớm, quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm; nhà danh hoạ thấy kẻ lạc loài khốn cùng dường ấy bèn nảy ý định vẽ một bức truyền thần đầy vẻ lạ lùng. Ông lại gần hắn và hỏi rằng: “Tôi muốn truyền thần bác. Bác có bằng lòng đến nhà tôi để tôi vẽ vài lần không?” Người ăn mày nhận lời ; nhà danh hoạ liền hẹn lúc gặp nhau, lại cho kẻ lạc loài đó một món tiền nhỏ để làm cho lời hắn hứa được vững chắc hơn.
Hắn vui thoả vì sự gặp gỡ ấy, và nói ngay trong lòng rằng: “Người tôi như thế nầy, thì lại nhà ông hoạ sĩ đó sao cho chỉnh lề được?”
Vậy, hắn đi hớt tóc, sửa râu, tắm rửa sạch sẽ. Mua quần áo dễ coi hơn và một đôi giày tử tế. Hắn đã trang điểm như thế rồi, liền đến nhà ông hoạ sĩ dặn.
Ông hoạ sĩ thấy hắn, thì lấy làm lạ, khó nhận biết hắn là người ăn mày mà trước mình gặp ở ngoài phố; nên bảo hắn rằng: “Sao anh thay hình đổi dạng như thế? Bây giờ tôi không muốn vẽ anh nữa. Hãy đi đi!” Thấy vậy, hắn buồn bực lắm, vì không được ông hoạ sĩ hoan nghêng nữa.
Ta ở địa vị nào thì Đức Chúa Jêsus-Christ. Cứu Chúa loài người, cũng muốn ta đến cùng Ngài trong địa vị ấy, luôn với các tội lỗi, các ô điểm, tánh ích kỷ, nỗi buồn thảm, và quần áo tả tơi, tức là cảnh nghèo cực thiêng liêng của mình.
Bấy giờ Ngài có thể – Ngài đang ước ao thi hành công việc nầy – làm cho ta sạch, thay đổi cách ăn nết ở và lòng ta; Ngài biến cải được cả địa vị thiêng liêng đáng thương của ta.
Nhưng nếu ra gắng sức tự biến đổi mình, nếu ta nói đến công việc nhơn đức của mình, nếu ta như người ăn mày kia, muốn trang điểm đạo đức trước khi đến cùng Đức Chúa Jêsus-Christ, thì nầy, Ngài không thể biến cải ta chút nào và làm một việc gì cho ta. Ngài sẽ phán cùng ta rằng: “Ta đến đây không phải để kêu kẻ công bình, song kêu kẻ có tội” (Ma 9:13). “Ấy là nhờ ân điển, bởi đức tinh, mà anh em được cứu” (Êph. 2:8). “Dầu tội các ngươi như hồng điều sẽ trở nên như tuyết” (Ê-sai 1:18).- Mục sư Alf. Martin.