Noel! Noel! Êm tai thay tin vui đó! Hằng ngày, ta đang cặm cụi làm lụng, bỗng có tin vui, thì nở trái tim, sáng con mắt, tươi vẻ mặt là dường nào! Kết quả của tin vui quan thiệp với đời tạm còn như vậy, huống chi tin vui do tiếng các thiên sứ ang tên khí trời trong đêm yên lặng! Nếu ta được nghe những kẻ chăn chiên xưa đã nghe, thì vui gấp biết bao lần?
Kìa, loài người đang trầm trồ ham vui vẻ, điên cuồng kiếm vui vẻ. Dầu khoa học phát đạt, giao thông tiện lợi, giáo dục phổ thông, nhưng, hiện thời vẫn có nhiều người buồn rầu uất ức hơn trước, nhân dân chưa thật thỏa lòng. Phải chăng những sự nói trên chỉ là vui bề ngoài, không thể đổi mới lòng người, là “nơi chí thánh bề trong,” và là nguồn nảy sinh những điều quan trọng trong đời sống? Vậy, chỉ khi có tin lớn mà các thiên sứ đã báo, mới khiến đời người được thật vui, chẳng những trong đời ngắn ngủi này, mà lại cả đời vĩnh viễn nữa.
Ai đã nghe, nhận lãnh, và từng trải “Tin Lành… là sự vui mừng lớn,” thì giữ được vui mãi, không cảnh ngộ nào cất nó khỏi đời mình, dầu khó tránh khổ sở, nghèo túng, tật bệnh mặc lòng. Ấy vì Đấng Christ đã được tôn vinh làm Vua tại “nơi chí thánh bề trong.” Chúa cai trị đời sống người nào, thì khiến “mọi sư hiệp lại làm ích,” là cứ ở mãi với người đó để dìu dắt, gìn giữ, thúc giục cho đến khi được vào các lâu đài rực rỡ trên trời. Khi ở đời này, có lẽ người đó phải ăn khổ ở hèn, nghèo tiền túng bạc, nhưng không lấy làm quan hệ, nếu biết đó chỉ là cuộc sanh hoạt tạm thời mà thôi: “Vì dưới đời này chúng ta không có thành nào còn luôn mãi, nhưng chúng ta tìm thành hầu đến.”
Hỡi ngày Noel! Sao mầy quí báu lắm mấy? Bất cứ ở đâu, nội ngày đó, cũng thấy nhà thờ trang hoàng, tín đồ nô nức, chuông vanh dậy, hát êm đềm, muon dân đồng thinh mà tung hô lên rằng: “Vui thay, ngày kỷ niệm Chúa!” Tin vui đó dầu chung cho cả thiên hạ, song lại thuộc riêng mỗi người-ký giả và độc giả-biết công nhận ngày giáng snh của Chúa Giê-su, tức Đấng đến làm Cứu Chúa chuộc người tôi. Vậy ta há nên còn chút ghen tương với cảnh tốt hão vui hờ của thế gian sao? Hỡi độc giả! Hãy thỏa lòng vì được nhận Đấng Cứu Chuộc.
Nếu nhận lãnh tin vui ấy, giữ làm của riêng thuộc mình, thì thật có thể vâng theo lời thiên sứ phán: “Đừng sợ chi.” Suốt cả hoàn cầu đang đầy sợ hãi: “ Người ta nhơn trong khi đợi việc hung-dữ xảy ra cho thế-gian, thì thất-kinh mất vía, vì các thế lực trên trời sẽ rúng động.” Đâu đâu cũng có “sầu não rối loạn.” Lắm nhà cầm quyền đương gặp gian nan, không biết giải quyết vấn đề khó khăn, dắt dân mình qua cơn kinh tế khủng hoảng. Chỉ tín đồ Chúa biết đâu có nơi ẩn chắc, sự yên trọn, và điều vui lớn, vì những cơn hoạn nạn nói trên là dấu hiệu tỏ rõ sự gần tái lâm của Vua vinh hiển, tức là Đấng Ngày xưa đã giáng sanh lại thành Bết-lê-hem, xứ Giu-đa vậy.
Vui là hạnh phước trong lòng, chẳng những cho người nào được hưởng, mà lại cho cả mọi người ở xung quanh nữa. Vui vè cũng như ánh sáng soi rạng khắp nơi: nhà ở, tiệm buôn, công sở, và xưởng thợ. Chúa Jêsus đã bảo tín đồ phải soi sáng trước mặt người ta như thế. Đã là tín đồ có mọi lẽ đáng vui, há nên tỏ bộ ủ rũ buồn bực? Xin nghe Chúa phán lời quý này: “Hãy vững lòng, tội lỗi con đã được tha.” Khi môn đồ gặp gió bão trên biển – chỉ bóng những sự thử rèn đời sống – Chúa lại phán rằng: “Hãy yên lòng; ấy là ta đây, đừng sợ.” Lần khác, trong lời cuối cùng, Ngài khuyên các môn đồ yêu dấu: “Hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi.” Vậy, hởi ai thật lòng ăn năn tin Chúa, hãy lấy vẻ mặt vui cười mà chèo kéo người ta đến cùng Đấng sanh trong máng cỏ!
Nhơn dịp đáng mừng này, bổn báo xin chúc an hem cứ làm sứ giả của vui lớn ngày Noel, cứ tung hoa vui ra quanh mình, để Chúa mau trở lại, lập cuộc bình an ngàn năm. Bấy giờ sẽ thấy bốn biển một nhà, ai nấy yêu thương lẫn nhau, không ghen ghét tranh giành, “lấy gươm rèn lưỡi cày, lấy giáo rèn lưỡi liềm. Nước nầy chẳng còn giá gươm lên nghịch cùng nước khác, người ta chẳng còn tập sự chiến-tranh.” Như vậy, há chẳng phải là một sự vui lớn cho nhân loại lắm sao?
“Coong! Coong! Kính coong!” tiếng chuông nhà thờ vạng quốc đang đổ hồi êm đềm vui ve trong ngày lễ Noel. Nguyện Chúa thúc giục mỗi tín đồ cũng vang ra tiếng vui từ lòng để hưởng ứng dịp chuông đó: “Hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu thế, là Christ, là Chúa.”
***************************************************************