Một số người không biết cách khen ngợi người khác. Họ luôn luôn phê phán, luôn phê phán cái này hay cái kia. Và khi họ khen ngợi, nó giống một lời nói khiêu khích hơn.

Chẳng hạn, họ nói rằng, “Ồ! Bạn mà cũng có thể đúng giờ sao!” hoặc “Già rồi mà bạn trông cũng còn ổn!” hoặc “Bạn đẹp thế mà sao vẫn còn độc thân?”

Khả năng chỉ trích không phải là một ân tứ thuộc linh, nhưng có ân tứ thuộc linh của sự động viên hay khích lệ người khác. Kinh Thánh nói rằng, nếu bạn có ân tứ khích lệ người khác, hãy khích lệ người khác (Rô-ma 12:8).

Từ khích lệ liên quan đến ân tứ thuộc linh của sự khích lệ có nghĩa là để thúc đẩy, kích thích, thúc đẩy và khi cần thiết, khiến người ta sửa đổi. Nó thúc giục ai đó trên.

Một người có ân tứ giảng dạy sẽ chỉ cho bạn biết cách làm một cái gì đó, nhưng ai đó với ân tứ khích lệ thúc đẩy bạn muốn làm điều đó.

Một số người am hiểu các chi tiết của Hy Lạp và tiếng Do Thái, bối cảnh lịch sử, v.v. Thật tuyệt vời. Sau đó, những người khác truyền ra thông điệp khiến bạn muốn đi và thay đổi thế giới. Hội thánh cần cả hai ân tứ này ngày hôm nay.

Tôi nghĩ rằng Chúa Jêsus cho chúng ta mô hình về cách khích lệ đúng đắn trong thông điệp của Ngài cho bảy hội thánh Khải Huyền, và cụ thể là cho hội thánh Ê-phê-sô.

Nói một cách thoáng ý, ở đây, những gì Chúa Jêsus đã nói với hội thánh Ê-phê-sô trong Khải huyền 2 là: “Ta biết các ngươi làm việc chăm chỉ, và ta biết các ngươi rất sâu nhiệm. Ta biết tất cả những gì các ngươi làm cho ta, và ta đánh giá cao điều đó. Nhưng ta thấy các ngươi có một vấn đề. Các ngươi đã rời bỏ tình yêu ban đầu của mình. Vì vậy, hãy nhớ các ngươi đã sa ngã từ đâu, và ăn năn và nhanh chóng trở lại như tur7o71c.’

Chúa Jêsus bắt đầu với những lời khen ngợi và khẳng định, sau đó là một lời chỉ trích, và sau đó là giải pháp.

Hội thánh cần giáo viên, nhưng chúng ta cũng cần những người có ân tứ khích lệ.

Tác giả: Greg Laurie