Chúng nó đã gieo gió và sẽ gặt bão – lốc (Ô-sê 8:7). Ai gieo đều công-bình hưởng phần thưởng chắc-chắn (Châm-ngôn 11:18)

NGƯỜI đời có hai hạng: gieo gió và gieo công-bình. Trên lịch-sử đời nay hàng trước dường như sờ-sờ dễ thấy lắm. Bất cứ gần xa, đâu cũng có tiếng rối-loạn, nghịch Đức Chúa Trời, phá-hoại tôn-giáo, và lật đổ xã-hội. Người đời muốn dùng trăm phương ngàn kế để cải-lương xã-hội, nhưng kết quả chỉ gặt được bão-lốc mà thôi! “Ai cày sự gian-ác và gieo đều quấy-rối, thì lại gặt lấy nó” (Gióp 4:8).

Đời này là đời vật-chất. Nhiều người kiêu-ngạo khoe mình không cần Đức Chúa Trời. Họ dường muốn lấy mình làm chúa mà nắn nên tình-cảnh đời mình theo ý ích-kỷ, “Kẻ ác bộ mặt kêu-ngạo mà rằng: Chẳng có Đức Chúa Trời: Kìa là tư-tưởng của hắn” (Thi-thiên 10:4). Có câu rằng: “Hắn tưởng trong lòng thế nào, thì hắn quả thế ấy” (Châm-ngôn 23:7). Vậy, nếu ý-tưởng người đời chỉ lo về phần vật-chất ích-kỷ, mà không suy-nghĩ đến Đức Chúa Trời và đời sau, thì dù hết sức tìm sự yên-nghỉ, cũng sẽ xôi hỏng bỏng không. Sa-lô-môn làm vua một nước, thiếu gì vinh-hiển, tiền-tài, vậy mà lòng vua cũng không được yên-nghỉ, nên chán đời mà rằng: “Kìa, mọi đều đó là sự hư-không và theo luồng gió thổi, chẳng có ích-lợi gì hết dưới mặt trời” (Truyền-đạo 2:4-11).

Dầu loài người chỉ sống về vật-chất, không còn công-nhận Đức Chúa Trời, song Ngài vẫn cứ cai-trị số-phận họ mãi. Phao-lô dạy ta rằng: “Tại họ không lo nhận-biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo lòng hư-xấu, Đặng phạm những sự chẳng xứng-đáng…. Dầu họ biết mạng-lịnh Đức Chúa Trời là tỏ ra những người phạm các tội dường ấy là đáng chết, thế mà chẳng những họ tự làm thôi đâu, lại còn ưng-thuận cho kẻ khác phạm các đều ấy nữa” (Rô-mà 1:28). Mấy câu đó thật tả được tình-hình những người gieo gió ngày nay.

Kìa, biết bao xứ-sở có các sửa-giả của mà-quỉ đang đi gieo gió, xui dân lấy loạn, cướp của, giết người. Cứ xem tình-hình hiện thời như vậy, thì biết mùa gặt sẽ ra thế nào. Bao nhiêu nhà-cửa êm ấm, đồng-ruộng nhà-cửa êm ấm, đồng-ruộng tốt-trời nay đều đỏ-nát tồi tàn bởi cơn bão lốc gớm-ghê đó.

Hãy coi kết-cuộc không tránh được kìa! “Chớ hề dối mình; Đức Chúa Trời không chịu khinh-dể đâu; vì ai gieo giống chi, lại gặt giống ấy” (Ga-la-ti 6:7). Nên nhớ rằng dầu người gieo gió được tạm hưởng vui-sướng thế-gian, nhưng mùa gặt của họ sẽ đầy buồn-bực. “Vì tiền công của tội-lỗi là sự chết” (Rô-ma 6:23).

Ngợi-khen Chúa, tín-đồ thật Ngài không phải là hạng người gieo gió, gặt bão-lốc; song là hạng người gieo công-bình, được phần thưởng chắc-chắn. Trong đời lo-lắng, tai-nạn, và chiến-tranh nầy, chỉ có một đường dẫn đến Phước-hạnh, bình-yên, ấy là tin theo Chúa, noi gót Đấng Christ. Bất luận già, trẻ, giàu, nghèo, khôn, dại, ai cũng có một số-phận, nên ai cũng phải cần đến đạo cứu-rỗi. Khi Đấng Christ ở thế-gian, Ngài buộc người trẻ tuổi giàu-có và người đánh-cá nghèo nếu muốn theo Ngài, thì cần phải đi chung một đường, ăn-năn đổi lỗi để được sinh lại, hưởng Phước thiên-đàng.

Ai đã sanh lại, được dựng nên người mới bới Đức Thánh-Linh, tự-nhiên gieo sự công-bình, cũng như cày tốt ắt sanh trái ngon. “Trái của Thánh-Linh, ấy là lòng yêu-thương, sự vui-mừng, bình-an, nhịn-nhục, nhơn-từ, hiền-lành, trung-tín, mềm-mại, tiết-độ” (Ga-la-ti 5:22). Đời tín-đồ sanh trái như thế, khác nào “bức thơ của Đấng Christ, mọi người đều biết và đều đọc” (II Cô-rinh-tô 3:2). Dầu người ngoại không biết và không đọc Kinh-thánh, nhưng khắp chợ thì quê, đâu cũng đọc được đời sống tín-đồ. Nguyện Chúa khiến đời độc-giả cũng tỏ Đấng Christ.

Người gieo công-bình dầu phải khó-khăn buồn-bực, nhiều lần dầm-dề nước mắt mồ-hôi, nhưng mùa gặt sẽ đầy vui-vẻ. Chính Đấng Christ cũng thấy như thế: “Người thấy kết-quả của sự khốn-khó linh-hồn mình, và lấy làm thỏa-mãn” (Ê-sai 53:11). Cũng vậy, tín-đồ Ngài hiện nay gieo sự công-bình và tìm cách dẫn-dắc những người đi lạc về Chúa, sẽ được phần thường mà Chúa đã hứa: “ Những kẻ dắc-đem nhiều người về sự công-bình sẽ sáng-láng như các ngôi sao đời đời mãi mãi” (Đa-ni-ên 12:3). Phần thưởng ấy đền gấp ngàn lần cho hết thảy những đều mình đã hi-sinh và chịu khó-nhọc. Vì vậy, bất luận bao giờ và ở đâu, chúng tôi cũng phải cứ gieo công-bình.

Hỡi các quí độc-giả, nếu muốn hái được trái ngon, cần phải như hạng người sau, đổi lòng nên mới, gieo đều công-bình, thì mới gây đươhc xã-hội trọn-lành tốt-đẹp. Ngoài Chúa ra, không thể nhờ-cậy phương-pháp nào khác. Vậy, tưởng không gì cần-thiết bằng nhắc lại lời lâm-chung của ông Chaleaubriand: “Chỉ Đức Chúa Jêsus-Christ mới có thể cứu được xã-hội hiện-thời.”