Mục-sư H. M. SHUMAN

Hội-trưởng Hội “Christian and Missionary Alliance”

ĐẤNG Christ treo gương cho ta đủ mọi phương-diện. Chẳng ai phán được như Ngài, chẳng ai cầu-nguyện bằng Ngài. Vậy, khi nghiên-cứu vấn-đề cầu-nguyện, soi gương sáng Ngài, ta phải nức lòng học-tập việc thánh-khiết và khó-khăn ấy.

Thấy và nghe Đấng Christ cầu-nguyện, môn-đồ ngày xưa cảm-động, xin Ngài chỉ-bảo phương-pháp đó. Có lẽ cảm vì khéo dùng lời nói, hoặc tiếng thân-mật thống-thiết. Có lẻ cảm vì vẻ mặt Ngài hớn-hở sáng-láng, và có sự giao-thông thật với Cha. Nên họ mới biết rõ lòng mình quá đỗi thiếu-thốn.

Trong câu sau nầy, Phao-lô tả rõ tình cảm của mỗi tín-đồ thấy mình thiếu-thốn và khờ-dại về sự cầu-nguyện: “Cũng một lẽ ấy Đức Thánh-Linh giúp sự yếu-đuối chúng ta. Vì chúng ta chẳng biết sự mình phải xin đặng cầu-nguyện cho xứng-đáng; nhưng chính Đức Thánh-Linh lấy sự thở-than không thể nói ra được mà cầu-khẩn thay cho chúng ta” (Rô 8:26). Chúng ta khác với môn-đồ đầu-tiên là không được ơn riêng như họ mà thấy chính Chúa cầu-nguyện; nhưng khi nghiên-cứu đời cầu-nguyện của Ngài, thì đời đó há lại không tỏ cho ra biết những đề mà họ đã biết hay sao?

Đấng Christ hay cầu-nguyện riêng

Thú-vị thay! bao lần Đấng Christ cầu-nguyện riêng. “Ngài đang truyền cho dân-chúng tan đi. Xong rồi, Ngài lên núi để cầu-nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở một mình” (Ma 14:23). Lại lần khác: “Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu-nguyện; và thức thâu đêm cầu-nguyện Đức Chúa Trời” (La-ca 6:12). Bữa khác, môn-đồ lại thấy khi “trời còn mờ-mờ, Ngài chờ đậy, bước ra, đi vào nơi vắng-vẻ, và cầu nguyện tại đó” (Mác 1:35). Khi Ngài làm chức-vụ gần xong, Giăng chép rằng: “Ai nấy đều trở về nhà mình. Đức Chúa Jêsus lên trên núi Ô-li-ve” (Gi. 7:53; 8:1). Chắc hẳn Ngài đi tẻ mà cầu-nguyện thâu đêm; có lẽ, dưới bóng sao sáng, một mình Ngài hết lòng cầu-nguyện ở nơi tịch-mịch trong vườn Ghết-sê-ma-nê trên dốc hay chót nùi Ô-li-ve trông xuống thành Giê-ru-sa-lem. Ngài thấy cần phải để riêng thì-giờ đi tẻ mà giao-thông với Cha. Lúc Ngài nói đó, hoặc có lời không nên cho các môn-đồ nghe. Chắc Ngài hay khẩn-cầu về chức-vụ mình, và lấy lòng đau-thương cầu thay cho dân Y-sơ-ra-ên điếc, đui, khốn-nạn.

Cầu-nguyện chung cũng có linh-nghiệm riêng. Gia-đình và Hội-thánh cần phải có giờ nhóm-họp cầu-nguyện, để giao-thông và làm vững đức-tin lẫn nhau, khiến sức thiêng-liêng càng thêm mới-mẻ. Dầu vậy, đều cần nhứt là ta nên chăm cầu-nguyện riêng cho thành thói quen. Ngoài cách cầu-nguyện riêng đó, không còn nhớ đâu mà học được mấy lẽ thiêng-liêng nào cả.

Ta hay cầu-nguyện riêng thì thấy đời thiêng-liêng càng thêm sâu-nhiệm và chơn-thật. Trong khi chờ-đợi một mình trước mặt Chúa, thấy mình thiếu sức và bị lột bỏ hết lốt nhơn-tạo. Cả đời mình được soi bởi ánh sáng của sự hiện-diện Chúa. Ý-nghĩa thật của việc mình làm ở giữa đám đông người cũng được lộ ra, nên mới biết rõ mà sửa lại. Biệt mình ở riêng, cầm linh-hồn yên-lặng, hợp với ý Chúa, lắng tai nghe tiếng Ngài, thì mới có thể học-tập những đều cần-yếu về sự cầu-nguyện thật, mà nghe Chúa phán.

Về sự cầu-nguyện riêng, lại có một đều quan-hệ khác thường nữa, là ta được thấy Chúa rõ-ràng và thân-mật hơn. Biệt khỏi việc đời vật-chất, linh-hồn mình được giao-thông với Đức Chúa Trời, và dường được nhuần-thấm trong sự hiện-diện Ngài. Như thế, linh-hồn sẽ quen suy-gẫm về sự trên trời. Sứ-đồ Phao-lô có nói: “Chúng ta ai nấy đều để mặt trần mà nhìn xem vinh-hiển Chúa như trong gương, thì hòa nên cùng một ảnh-tượng Ngài, từ vinh-hiển qua vinh-hiển, như bởi Chúa, là Thánh-Linh” (II Cô 3:18).

Trên núi Hóa-hình, Đấng Christ cầu-nguyện, mặt Ngài sáng lòa bằng sự sáng trên trời. Trải bốn mươi ngày đêm trên núi Si-na-i, Môi-se giao-thông với Đức Chúa Trời, cho nên khi xuống, “dân Y-sơ-ra-ên nhìn mặt Môi-se, thấy da mặt người sáng-rực, thì Môi-se lấy lúp che mặt mình cho đến khi nào vào hầu chuyện Đức Giê-hô-va” (Xuất 34:35). Sự cầu-nguyện riêng dẫn ta vào nơi sâu-nhiệm hơn của Đấng Chi-tôn. Lòng ta cảm biết trên mình có tay Đức Chúa Trời che-chở, gìn-giữ bình-yên, và làm vững mãi sự giao-thông thân-mật với Ngài.

Đấng Christ chuyên-tâm cầu-nguyện

Kinh-thánh tỏ cho ta biết Đấng Christ hết lòng chăm-chỉ cầu-nguyện là thế nào. Đó chẳng những dạy ta nên theo gương Ngài mà cầu-nguyện, lại còn tỏ ra một đều rất mầu-nhiệm trong đời Đấng Christ nữa. Không rõ tại sao Con thánh-khiết của Đức Chúa Trời vì cầu thay mà cần phải chịu đau-đớn với Cha mình, nhưng phải nhớ rằng Ngài chịu thử-rèn như một người, và như người làm đầu nhơn-loại. Ngài là A-dam sau, nên phải chịu thử-rèn, và phải nhờ Đức Thánh-Linh để làm trọn ý Cha.

Hê-bơ-rơ 5:7 có chép: “Khi Đấng Christ còn trong xác-thịt, thì đã kêu lớn tiếng khóc-lóc mà dâng những lời cầu-nguyện nài xin cho Đấng có quyền cứu mình khỏi chết, và vì lòng nhơn đức Ngài, nên được nhậm lời.” Không biết lời đó có phải chỉ về nỗi Ngài đau thương trong cơn hấp hối ở vườn Ghết-sê-ma-nê hau không, nhưng ta biết Ngài đã ba lần khẩn cầu thảm thiết, đến nỗi Lu-ca chép rằng: “Trong cơn rất đau thương, Ngài cầu nguyện càng thiết, mồ hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất” (22:44). Câu đó dạy ta cần phải chăm chỉ cầu nguyện, mà cũng nên biết chiến đấu trong cuộc cầu thay, hầu cho mình càng cầu thay, thì càng phải dâng cả linh lực cho Đức Thánh-Linh, để sự cầu nguyện được ứng nghiệm, “Vì chúng ta đánh trận, chẳng phải cùng thịt và huyết, bên là cũng chủ quyền, cũng thế lực, cũng vua chúa của thế gian mờ tối nầy, cùng các thần dữ ở các miền trên trời” (EEph. 6:12). Vậy, muốn được thắng, thì cần phải nhờ Đức Thánh-Linh mà hết sức khẩn cầu. Gia-cơ chép rằng: “ Ê-li cầu nguyện, cố xin cho đừng mưa, thì không mưa xuống đất trong ba năm rưỡi” (5:17). Gia-cơ đem chuyện đó dạy ta biết “người công bình lấy lòng sốt sắng cầu nguyện, thật có linh nghiệm nhiều” (câu 16). Cho nên sự Chúa trả lời cầu nguyện có quan thiệp với cách ta sốt sắng chăm chỉ cầu nguyện vậy. Khi nong nả siêng năng ước ao nài xin Chúa làm ứng ngiệm lời hứa và làm trọn ý Ngài, thì lúc đó lời ta cầu nguyện rất có linh nghiệm.

Đã mấy năm nay, ở miền bờ biển phương bắc, có xảy một chuyện có thể chứng rõ lẽ thật ấy. Số là dân một làng kia làm nghề đánh cá; hằng ngày, mọi người dầu đi kéo cá ngoài biển, song không được gì cả. Mùa đông gần tới, chẳng biết gởi hi vọng vào đâu cho kiếm đủ ăn! Họ ngã lòng đến nỗi không chịu chở thuyền đi kiếm cá nữa. Mục sư Hội thánh làng đó bèn họp tín đồ để cầu nguyện. Ông giảng cho mọi người biết tình cảnh rất nguy hiểm của dân làng, rồi khuyên nên cầu Chúa cho đánh được cá. Thấy khuyên cách mới như vậy, họ lấy làm lạ lắm, vì không quen cầu nguyện về phần vật chất. Mấy viên chức trong hội cầu nguyện như thường, xin Chúa ban phước. Mục sư cứ khuyên cầu Chúa ban cho nhiều cá. Khi đã có mấy người thử cầu như thế, nhưng yếu đuối và ít đức tin, thì bỗng có một bà dịu dàng nhơn đức cầu Chúa cách sốt sắng chăm chỉ, đổ cả linh hồn và tỏ hết ao ước ở trước mặt Chúa, đến nỗi mọi người cảm biết bà thật hầu chuyện với Ngài. Bà cầu xong, ai cũng công nhận không cần phải cầu nguyện về sự đánh cá nữa.

Khi về nhà, ai nấy tự hỏi: Sẽ có sự gì xảy ra? Vài người lẳng lặng xuống thuyền, đến chỗ hay đánh cá; một lát, hớn hở ra về, vì họ thấy biển đầy cá. Tin ấy tràn ra mau chóng, họ vội rủ nhau ra biển, đánh cá để dành đủ dùng trong mùa đông. Vậy thì Đức Chúa Trời trả lời cầu nguyện, lại chứng thật rằng: “Người công bình lấy lòng sốt sắng cầu nguyện, thật có linh nghiệm nhiều” (Gia 5:16).

Muốn có sự phấn hưng thật, theo Kinh thánh dạy, thì cần phải hết lòng tìm kiếm Đức Chúa Trời, và lột bỏ mọi sự trễ nãi hồ nghi. Nếu muốn làm đủ mọi sự cần dùng của việc truyền

đạo cho dân ngoại, thì ta phải vui lòng thí bỏ thì giờ và sức lực để cầu nguyện sốt sắng khẩn thiết, nghĩ là “chến đấu không thôi trong khi cầu nguyện” như ông Ê-pháp-ra thuở xưa (Cô 4:12). Cũng có cách cầu nguyện khác, những chắc có khi Đức Thánh-Linh phải nhờ lòng đau thương và sốt sắng của người đã dâng mình cho Chúa, để được bày tỏ những sự ước ao hăm hở của Ngài.

Đấng Christ hay cầu nguyện trước việc quan trọng

Sau khi chịu phép báp têm, Đáng Christ được đưa vào đồng vắng. Ở đó Ngài kiêng ăn và cầu nguyện bốn mươi ngày đêm. Trước đó đã lâu, Ngài biết mình phải lo việc Cha, nhưng đến lúc ấy ít khi tỏ mình ở nơi công chúng. Nay đã tới thời kỳ ứng nghiệm các lời tiên tri về chức vụ Ngài. Vậy, sau khi Ngài đã kiêng ăn lâu ngày và chiến đấu trong sự cầu nguyện đó, “có thiên sứ đến gần mà hầu việc Ngài,” và bổ sức cho, khiến Ngài nhớ quyền Đức Thánh-Linh để đi làm trọn chức vụ. Ấy vậy, Chúa thật có thể cho câu nầy là chỉ về mình: “Thần của Chúa Giô-hô-va ngự trên ta; vì Đức Giê-hô-va đã xức dầu cho ta, đặng giảng Tin lành cho kẻ khiêm nhường” (Êsai 61:1).

Kinh thánh chép trước khi Đấng Christ chọn môn đồ đi giarng đạo, Ngài “lên núi để cầu nguyện; và thức thâu đêm cầu nguyện Đức Chúa Trời” (Lu-ca 6:12). Chức vụ các môn đồ thật quan trọng lắm, vì họ đã nhận lãnh lẽ thật đạo Tin lành để truyền lại cho đồng loại chúng ta. Sau khi Đấng Christ lên trời, môn đồ nhờ Đức Thánh-Linh mà cai quản Hội thánh đầu tiên, và dẫn dắc tiến bước. Vì vậy, Ngài không dám lựa chọn sai lầm.

Trong Hội thánh hoặc trong đời ta, hễ gặp việc gì quan trọng, thì ta cần phải nhận rằng tự mình không đủ khôn ngoan, nên phải nhờ sự cầu nguyện để biết ý Chúa, lại phải bền đỗ cầu nguyện cho đế khi Chúa tỏ ý ra. Làm vậy, sẽ biết dè dặt thì giờ và tránh được vòng lầm lạc đáng thương đáng tiếc. Ta nên chờ đợi cho đến khi nhận lãnh “kiểu mẫu đã chỉ cho tại trên núi” (Hê 8:5).

Nhiều tín đồ thiếu niên chưa hiểu rõ việc làm hoặc chức vụ đời mình, phải nên để riêng thì giờ ở tẻ mà cầu nguyện cho biết ý Chúa. Phàm ai lo lắng buôn bán, nên quay mình đến Đấng chứa mọi sự khôn sáng hiểu biết. Ta nên cẩn thận, đừng đi hấp tấp, đừng chỉ theo trí khôn thế gian, nhưng phải đợi trước mặt Chúa là Đấng trong tay cầm ý định và kiểu mẫu của đời ta.

Đấng Christ hay cầu nguyện trong cuộc chiến đấu lớn

Đời Đấng Christ là một đời ph. ấn đấu. Quan quyền tôn giáo và thế lực tối tăm hay phản đối Ngài. Nhưng Ngài cốt nhờ sự cầu nguyện làm phương bổ sức để chống quân nghịch và vượt cơn khó khăn. Lời cầu nguyện trong vườn Ghết-sê-ma-nê đã vượt trước cơn rất ghê gớm của các thời đại. Dưới bóng thập tự giá, Chúa cứ bước đi, làm trọn chức vụ trong ba năm rưỡi; nhưng khi đến chính giờ đó, linh hồn Ngài mới cảm biết trọn vẹn về cơn gớm ghê ấy nặng nề là dường nào! Khu đất nhỏ ở chơn núi Ô-li-ve đó đã xảy ra cuộc chiến đấu rất dữ dội mà mội linh hồn phải trải qua. Trong đêm dài đó, Ngài chịu các kẻ bắt mình đối đãi sỉ nhục hung dữ; đến ngày mai, Ngài lại chịu cơn hấp hối ở nơi Sọ, thế mà vẫn cứ yên tĩnh, há chằng vì Ngài đã nhờ cầu nguyện mà đắc thắng đó sao?

Những đều lo lắng khác thường xui ta cầu nguyện khác thường. Trong cơn chiến đấu đời nầy, nếu ta muốn thắng, thì phải theo gương Đấng Cứu thế mà quì gối cầu nguyện cho đến khi trước đắc thắng, sau được đủ ơn, sức và khôn ngoan mà chịu mọi sự Ngài định. Các tín đồ vẫn phải trải qua các giờ quan trọng, nên cần phải sốt sắng khẩn cầu để biết mình chắc được thắng.

Nếu muốn theo hết đường lối Đấng Christ, thì ta cũng phải theo đời cầu nguyện Ngài. Ta còn vào được trường Ngài, mà xin Ngài dạy ta về chức vụ thánh khiết ấy như đã dạy các mộn đồ đời xưa; lại xin Ngài đắc ta cho đến khi được hiểu rõ hơn về các đều mầu nhiệm, các cuộc từng trải, và quyền biến cải của sự cầu nguyện thật.