Hãy bảo dân Y-sơ-ra-ên cứ đi (Xuất 14:15)

Tu !… Tu !… Tu !… Còi xe lửa rúc vang, xô-động cả không-khí. Các anh em Hội Tin-Lành Đông-Pháp dự Hội-Đồng Tổng-liên hội năm 1931 tại Hà-nôi. Sắp từ-giã nhau: kẻ ngả mũ, người bắt tay, cảm-tình chan chứa. Giây-lát, xe lửa lần-lần xa chạy, bao mắt đăm-đăm nhìn theo. Cái quang-cảnh ấy nhắc lại tín-đồ ở đời nay là khách bộ-hành, “Hãy cứ đi,”thật như câu gốc trong chương-trình của Hội-đồng đó. Tiếng “cứ”đó nguyên-văn Hê-bơ-rơ là nasa, có ý là nhổ cọc dời trại đi. Vậy biết tín-đồ dầu yêu-mến nhau, muốn luôn giao-thông xum-họp, song Chúa bảo: “Hãy cứ đi,”nên phải tạm lìa, làm chứng nơi nầy nơi khác.

Xưa Chúa lấy lời đó mà bảo dân Y-sơ-ra-ên, họ thật lui tới dở-dang: đằng sau có binh Ê-díp-tô mạnh-dạn, đằng trước có Biển Đỏ ngăn-trở. Vừa mới thoát vòng nô-lệ, thần-trí đã bị nhiều nỗi đè-nén, tự-nhiên họ phải nản chí ngã lòng. Thế mà Chúa bảo như vậy, thì họ há chẳng sợ chết trong biển hay sao? Nhưng, lớn thay đức-tin! mạnh thay can-đảm! dân ấy không sợ, chỉ biết vâng lời và nhờ quyền Chúa để thắng mọi nỗi ngăn-ngừa lối trước Đoá há chẳng đáng làm thí-dụ về tín-đồ Hội-thánh bổn-xứ ngày nay sao? Kìa, đằng sau có ma-quỉ lấy những sự thế-gian mà ngăm-đe, dỗ-dành, phản-đối, lôi-kéo vào vòng xích cũ của tội-lỗi; đằng trước có biển khó-khăn lấp đường, dường như không thể tiến bước được.

Hỡi anh em! hãy theo gót dân đỏ, hãy vâng lời Chúa, lấy đức-tin mà quyết-định mạnh-dạn cứ đi: nào cầu-nguyện được linh-nghiệm, nào thực-hành lời Kinh-thánh, nào biệt mình nên thánh, nào đầy-tràn Thánh-Linh, nào được mọi phước Tin-Lành. Ôi! số tín-đồ mới có mấy ngàn người, mà xung-quanh hàng hai người, mà xung-quanh hàng hai mươi triệu đồng-bào đang cần nhờ đến để cứu-rỗi. Thế thì, đối với Chúa và số đồng-bào đó, có dám thiếu bổn -phận không? Chắc không! Vậy, dầu lắm sự khó-khăn ngăn-trở đến đâu, nếu cứ đi, thì Chúa sẽ rẽ nước biển, bày ra khô, khiến ta được hái trái tươi-tốt.

Lạ thay! trước khi phán câu gốc đó, Chúa đã hỏi Môi-se: “Sao người kêu-van ta?”Đành rằng Chúa vẫn bảo phải cầu-nguyện mãi, song đây có ý dạy: nếu muốn cầu-nguyện được nhậm, thì phải vâng-theo làm trọn ý Chúa, chớ cầu suông cũng chưa đủ đâu. Việc làm phải đi kèm với lời cầu, là chị sanh đôi của nó. Vì không biết thế, nên có nhiều lời cầu-nguyện hoá ra những tiếng nói lắp vô-ích. Chính Chúa Jêsus đã dạy ý đó: “Chẳng phải những kẻ nói cùng ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì được vào nước thiên-đàng đâu: nhưng chỉ kẻ làm theo ý-muốn của Cha ta ở trên trời mà thôi” (Ma 7: 21). Chúa và linh-hồn đồng-bào đòi anh em phải hết sức cứ làm, hặc về phần thiêng-liêng, hoặc về việc chứng đạo.

Tiếc rằng bao tín-đồ yếu-đuối, chỉ hay quyết-định, song không vững chỉ nức lòng làm trọn! Tiếc rằng bao tín-đồ có tánh hay thay-đổi, nên nay lần mai lữa, trước quyết-định, sau ngã lòng! Tiếc rằng bao tín-đồ lừơi-biếng dối mình, dầu cầu-xin CHúa cứ đi, nhưng không chịu ý Chúa trong cảnh khó-khăn mà Ngã đã đinh! VÌ cớ đó, khi gặp cuộc phản đối và cơn bắt bớ, những sự quyết định đó chỉ như giọt sương buổi sớm tiêu tan khi mặt trời mới ló ở phương đông. Haywx nghe lời Chúa: Äi đã tra tày cầm cày, còn ngó lại đằng sau, thì không xứng đáng với Đức Chúa Trời” (Lu 9: 62).

Có khi tín đồ không thể cứ đi, vì tham quyền cao chức trọng, nên chỉ ngõ quyền chứng đáng với tài năng mà mình tưởng có, chớ không thấy vô số dịp tiện trên đường mình. Ấy là quên lời Chúa phán: “Ai trung tín trong việc rất nhỏ, cũng trung-tín trong việc lớn”(Lu16: 10). Hãy khiêm nhường trung tín, hằng ngày cứ đi, đừng bỏ thiếu một dịp tiện nhỏ hay lớn nào, song phải lợi dụng hết thảy mà hầy việc Chúa. Vì, muốn làm cái xích vững bền đủ sức neo tàu, thì cần phải rèn đủ và làm chắc từng vòng một, chớ chẳng phải làm luôn cả một sải daì đâu.

Về đời mình, anh em cứ đi đến bao giờ? Lúc ở đất, hãy đi đến khi việc cứu chuộc ảu Đấng Christ được xong trong mình, nghĩa là mình trở nên thánh khiết trọn vẹn không chỗ trách được. Vì “chúng ta là công dân trên trời; ấy là từ nơi đó mà chúng ta trông đợi Cứu-Chúa mình là Đức CHúa Jêsus Christ, Ngàì sẽ biến hoá thân thể hèn mạt chúng ta ra giống như thân thể vinh hiển Ngày” (Phil. 3: 20). Còn về việc Chúa thì cứ đến bao giờ? “Tin lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến”(Ma 24: 14). Vậy, bao giờ ai nấy đều nghe biết Tin lành, thì việc anh em mới xong.

Cái gương cứ đi đó cũng treo trên bộ lich sử thế gian: Trước đây mấy thế kỷ, nước Tô-cách-lan (Ecosse) giao chiến với nước Anh. Một trận kia, quân Tô ròng rã đánh suốt ngày, ai nấy kiệt sức ngã lòng , dường như muốn bó giáo chịu thua. May đâu quan nguyên soái chanh lòng nhớ đến vua Bruce, là bậc anh hùng vô địch mà dân Tô vẫn kính mến, còn để lại trái tim quí báo trong hộp gỗ. Ông liên sai đem trái tim đó liệng vào chiến tuyến quân Anh. Thấy vậy, quân Tô vì lòng sùng bái anh hùng, không muốn để mất trái tim đó, bèn trổ sức xông vào quân Anh. Song quân lính càng tiến lên, người ta lại càng liệng trái tim xa hơn nữa. Thành thử quân Anh không sao chống nổi, quân Tô bèn hát được bài khải ca. Bây giờ Chúa Jêsus ở trên trời, thấy trong xứ Đông-Pháp “những đám dân đông, thì động lòng thương xót, vì họ cùng khốn và tan lạc như chiên không có kẻ chăn.” Thế thì trái tim Chúa há chẳng dường như thổn-thức giữa đám người trầm luân hay sao? Vậy, vì lòng yêu quí trái tim đó, anh em Hội thánh bổn xứ hãy bắt chước quân Tô, hãy cứ đi, hãy xông vào, hãy chiếm lấy đồn luỹ của ma quỉ, cho đến linh hồ mỗi người bổn xứ, không cứ ở thành nào làng nào, đều được buông tha cứu rỗi.