MỤC SƯ H.H.HAZLETT, ĐỐC HỌC (1931) TRƯỜNG KINH-THÁNH, TOURANE

Chúng tôi đi truyền đạo của Đức Chúa Jêsus, thường gặp nhiều người nói rằng: “Tôi không thể nào tin Đức Chúa Trời, vì tôi chưa từng gặp Ngài,” hoặc nói: “Tôi không thể nào tin có thiên đàng hay địa ngục, vì tôi chưa thấy hai chỗ đó.” Về phần loài người, hễ thấy mới tin; song có lắm người mắc binh cận thị thiêng liêng, nên có nhiều đều ở xa mà không thấy . Họ giống như người trong đời ông Nô-ê thuở xưa, vì họ chỉ thấy được những đều ở gần mình, ngày nào lo việc ngày ấy, không hề suy-ngẫm về một đều rất cần yế và ở xa họ, tức là sự cứu rỗi linh hồn mình. Về phần những người đã biết Đức Chúa Trời, thì họ thấy, vì họ đã tin rồi, bởi cớ Kinh-thánh minh-chứng rằng: “Ta há chẳng từng nói với ngươi rằng nếu ngươi tin thì sẽ thấy sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời sao?”(Gi. 11:40). Ngoài tín đồ Đấng Christ ra, không ai có “bằng cớ của những đều mình chẳng xem thấy”(Hê 11:1). Thí dụ người ta đọc một bài trong nhựt báo nói rằng đến ngày nào đó sẽ có nhựt thực, thì ở khắp mọi nơi có đông người lấy miếng kính đen mà dòm xem mặt trời. Làm sao vậy? Họ tin chắc chắn rằng sẽ có nhựt thực, vì họ đã tin lời nhựt báo nói trước rồi. Họ sẽ thấy vì họ đã tin, chớ chẳng phải họ thấy rồi mới tin đâu. Ông Nô-ê không cần nhờ thầy thiên văn nào cho biết trước về một cơn hồng thuỷ sẽ tuyệt diệt mọi loài trên mặt đất, vì ông đã “được Chúa mách bảo cho về những việc chưa thấy, và người… đóng một chiếc tàu để cứu nhà mình.” Ước gì chúng ta thảy đều có thể tin lời phán của Đức Chúa Trời, cũng như tin lời người ta vậy.

Cái ống dòm của ông Nô-ê

Trước hết ta hãy suy xét về cái ống dòm của ông Nô-ê đời xưa, thử xem ông nhờ ông ấy mà thấy cái gì. Ông nhờ Đức Chúa Trời mách bảo cho những việc chưa xảy đến, cũng như nhà thiên văn nhờ kính thiên lý mà nhìn xem hình trạng mặt trời, mặt trăng cùng các ngôi sao, và bảo trước cho con người ta biết về những việc sẽ xảy ra ở nơi không trung. Ta cũng có thể mượn cái ống dòm của ông Nô-ê, vì nếu ta có đức tin, thì Chúa sẽ đem mọi đều tương lai đến gần ta. Ông Nô-ê thiệt có đức tin nhiều lắm. Ông nhìn xem trên trời, và thấy những đám mây thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Xin hãy nhớ đều nầy: Chỉ bởi đức tin, ông Nô-ê mới có thể thấy những đều đó. Hằng ngày, ông đi ra ngó lên trên trời, thì chỗ khoảng không vẫn như đã có từ buổi sáng thế cho đến ngày đó, chưa từng có đám mây chi hết. Tôi cũng xin nhắc lại cho độc giả một đều nữa, là trong ngày đó ông Nô-ê không thể coi sách lịch sử mà biết về một cơn nước lụt nào, vì lúc bấy giờ trời chưa từng mưa một lần nào hết. Dầu vậy, ông đã tin lời phán của Đức Chúa Trời, mà ông cũng không thấy người nào tin lời ông. Có lẽ khi người ta mới nghe đến lời bố cáo của ông, thì họ thất kinh và run sợ lắm. Có lẽ họ thất kinh và run sợ lắm. Có lẽ họ hỏi nhau rằng: “Nếu thế gian nầy thiệt là tội lỗi theo như ông nầy nói, và sẽ có một cơn nước lụt tuyệt diệt chúng ta, thì làm thế nào?” Song họ suy đi nghĩ lại, lo lắng bèn trở nên chê bai và nhạo báng. Họ tự nghĩ rằng vì ở sách Sáng thế Ký 2: 5-6 có chép: “…Đức Chúa Trời chưa có cho mưa xuống trên đất, song có hơi nước dưới đất bay lên tưới khắp cùng mặt đất,” nên các nhà khoa học đồng thinh mà nói: “Không thể nào có nước lụt bao giờ.” Những người ấy đã cho ông là một người mê đạo quá. Dầu họ nói và nhạo cười thế nào mặc lòng, ông cũng cứ tin lời của Chúa. Nếu may ta mượn cái ống dòm của ông, thì sẽ thấy cái gì? Ta giơ nó lên và dòm xem một chặp, thì thấy mình đã là một người già cả, tóc bạc gia mồi; buổi tương lai ấy tuy còn ở xa, nhưng hẳn nó sẽ lần lần đến gần mình. Nhìn xem một lần nữa, thì thấy chi? Thấy sự chết/ Chắc không người nào dám cãi câu Kinh thánh nầy: “Theo như đã định cho loài người phải chết một lần” (Hê 9: 27). Lại nhìn xem một lần nữa, thì thấy sự đoán xét của Đức Chúa Trời trong ngày sau rốt, vì độc hết câu Kinh thánh trên đây thì có chép rằng: “Rồi phải chịu phán xét.” Vậy thì ai thoát khỏi được? Chẳng một ai, trừ ra những người hết lòng nhờ cậy công lao thập tự giá của Đức Chúa Jêsus. Ta quá tin chuyện tích thượng cổ chăng? Phải, ấy cũng là một lẽ tất nhiên, vì “ai gieo giống chi lại gặp giống ấy (Ga 6:7). Vả lại “ tiền công của tội lỗi là sự chết” (Rô 6: 23). Nhưng xin đừng lừa dối mình mà nói rằng: “Mọi sự ấy còn ở cách xa tôi quá.” Có hề chi Ông Nô-ê đã truyền đạo cứu rỗi trong 120 năm, và hễ ông giảng bao nhiêu, thì sự đoán phạt của Chúa lại đến gần bấy nhiêu. Trong vòng chúng ta chắc ít người sống đến 60 tuổi, chừng phần nửa khoảng thời gian đó mà thôi, và lời phán của Chúa về một ngày đoán xét trong đời sau cùng sẽ được ứng nghiệm. Chúa không còn chậm trễ mãi đâu. Hỡi độc giả, xin hãy nhờ cái ống dòm của đức tin mà xem mọi sự đó bây giờ, kẻo trễ nải thì mất phước nhiều lắm.

Đức-tin của ông Nô-ê

Bây giờ tôi xin luận đến đức tin của ông Nô-ê nơi Đức Chúa Trời, và việc làm của ông. Theo lời Kinh thánh dạy, người nào cho mình là kẻ có đức ti, mà không có việc làm, thì đức tin đó phải chết mà thôi (Gia 2: 14-17). Đức tin của người nào thì được bày tỏ ra trong việc làm của người đó. Vì được Chúa mách bảo, nên ông Nô-ê tin, và liên khởi sự đóng một chiếc tàu để cứu cả gia quyến mình. Thí dụ, có cái nhà người kia cháy trong lúc đêm khuya, và có người đến gõ cửa, kêu lớn tiếng rằng: “Anh ơi, hãy dậy cho mau, vì nhà anh cháy!” thì người đó sẽ rot đức tin mình ra thế nào? Tỏ ra trong công việc làm, nghĩa là người đó sẽ vội vàng dậy, đánh thức vợ con cùng các đầy tớ mình để khỏi chết.

Có nhiều người nghe giảng đã lâu năm rồi, và khi có người truyền đạo hỏi họ rằng: “Ông đã tin Đức Chúa Jêsus chưa?” thì họ thường đáp “Cũng tin chớ!” Song tôi xin hỏi độc giả một đều nầy: “Quí vị đã xây lưng quay đầu mà đến cùng Đức Chúa Jêsus hay chưa? Quí vị đã tin cậy Ngài để được cứu rỗi linh hồn hay chưa? Nếu chưa, thì đức tin ấy không thể cứu mình được, vì nó vẫn chết, chớ chưa được bày tỏ trong công việc mình làm. Ông Nô-ê đã làm hai đều quan hệ. Trước hết, ông đóng một chiếc tàu để cứu nhà mình. Nếu ta tin rằng mình sẽ gặp một tai hoạ rất lớn, mà lại không lo trước để cứu vợ con anh em và chính mình, thì ta là kẻ điên cuồng mà thôi. Song hiện nay, ta không cần đóng một chiếc tàu để cứu mình đâu, vì Đức Chúa Trời đã lập sẵn một phương pháp để cứu loài người. Xin chớ cho Đức Chúa Trời là Đấng không công bình, vì dẫu “Ngài đã chỉ định khi Ngài đã đoán xét thế gian nầy bởi người Ngài đã lập,” song Ngài đã mách bảo cho loài người biết về sự đó, và đã sai Con Ngài xuống thế gian để cứu vớt họ. Chính Đức Chúa Jêsus là cái cửa của chiếc tàu cứu rỗi nầy, vì Ngài đã phán rằng: “Ta là cái cửa, nếu ai bởi ta mà vào thì sẽ được cứu rỗi” (Gi. 10:9). Nếu ta bằng lòng bước vào, thì được cứu: bằng chẳng vậy, thì không có phương pháp nào khác. Chúa đã bảo ông Nô-ê rằng: “Ngươi và cả nhà ngươi hãy vào tàu.” Chiếc tàu đã sẵn rồi, nếu họ không chịu bước vào, thì có ích chi cho họ? Quí vị muốn bước vào chiếu tàu cứu rỗi chưa? Cái cửa vẫn còn mở mãi cho người nào bằng lòng vào đó. Nếu ta cho mình là kẻ có đức tin, song cứ ở ngoài mà không chịu vào, thì đức tin ấy không bao giờ giúp đỡ mình được. “Ai tin Con sẽ được cứu, ai chẳng tin Con thì không thấy sự cứu rỗi đâu.”

Có một đều khác để an-ủi lòng tín đồ, là ông Nô-ê làm “thầy giảng đạo công bình” (II Phie 2:5). Đều đó an ủi tín đồ cách thế nào? Dẫu ông Nô-ê hằng ngày làm chứng về đạo của sự cứu rỗi cho đến khi mãn 120 năm, nhưng chỉ có ít người chịu tin để thoát khỏi sự đoán xét của Chúa, tức là một mình gia quyến của ông mà thôi. Vậy xin khuyên các mục sư, các thầy giảng và các tín đồ hãy cứ làm chứng về sự cứu rỗi hoài, “bất luận gặp thời hay không gặp thời,” bất luận có người chịu tin hay không chịu tin cũng vậy.

Bởi vâng lời, Nô-ê định tội thế gian

Khi Đức Chúa Jêsus còn ở thế gian, Ngài đã nhắc cho thiên hạ vè chuyện tích đời ông Nô-ê rằng: “Trong đời Nô-ê thế nào, khi Con người đến cũng thể ấy. Vì trong những ngày trước nước lụt, người ta ăn, uống, cưới, gả như thường cho đến ngày Nô-ê vào tàu,- và người ta không ngờ chi hết cho đến khi nước lụt tới mà đưa đem đi hết thảy,-khi con Con người đến cũng như vậy” (Ma 24: 37-39). CHúng ta hi vọng về thế gian nầy sẽ càng ngày càng đổi mới, và trở nên một chỗ tốt lành đẹp đẽ hay không? Không, người ta sẽ cứ phạm tội cho đến khi cơn thạnh nộ của Chúa giáng xuống trên họ, và trong ngày đó ai đứng cho nổi được? (Gi. 3:36; Khải 6:17;20: 11-15).

Những người bị chết trong cơn nước lụt đã nghe ông Nô-ê giảng lâu năm rồi. Sự giảng đạo Tin lành có khi khiến cho lòng người cảm động và tin Chúa, cũng như mặt trời làm cho sáp hay là nước đá tan chảy; nhưng có khi làm cho họ càng ngày càng cứng lòng hơn, cùng như mặt trời làm cho bùn cứng như đá. Quí vị sẽ cứ hẹn đến chừng nào?

Ông Nô-ê đã cầu nguyện cho họ nhiều lắm, nhưng sự cầu nguyện ấy không thể cứu họ được, vì họ không chịu tin. Chắc có nhiều bà con anh em cầu nguyện Chúa cứu linh hồn của quí vị, song sự cầu nguyện đó không được Chúa nhậm lời, vì quí vị chưa chịu tin.

Trong đời ông Nô-ê, có nhiều người giúp ông đóng chiếc tàu đã lâu năm rồi, song khi nước lụt đến, thì họ bị chìm đắm, vì họ chưa kịp tin. Công việc tốt lành chúng ta đương làm, hoặc ở ngoài Hội thánh, hoặc ở trong, cũng không thể cứu mình được, vì “không có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu” (Sứ 4:12).

Song những người nầy cũng đã thấy Đức Chúa Trời làm nhiều phép lạ dấu kỳ để thúc giục họ tin, mà họ không chịu. Họ đã thấy ông Nô-ê dẫn nhiều con thú, mỗi loài một cặp xuống tàu cùng cả gia quyến của ông. Có lẽ khi đó họ nghĩ rằng trời chắc sẽ mưa chăng, nhưng họ không tin. Hiện nay có nhiều người thấy Đức Chúa Trời thay đổi lòng của bà con anh em bạn hữu mình, song họ không tin. Họ còn đòi phép lạ khác, chớ họ không biết rằng sự tái sanh của một người tội nhơn là một phép lạ rất lớn.

Ngày Đức Chúa Trời báo thù

Bảy ngày trước cơn nước lụt, người ta cứ tưởng ổng Nô-ê nói sai, vì họ chưa từng thấy Chúa làm ứng nghiệm lời Ngài. Đến khi gia quyến ông Nô-ê đã xuống tàu rồi, và Đức Chúa Trời đã lấy chính tay Ngài mà đóng cửa tàu lại (Sáng 7: 16), thì họ mới thấy mình lầm, nên chạy đến gõ cửa, xin ông Nô-ê mở cho mình vào, nhưng đời ân điển đã mãn rồi. Xin quí vị chớ trễ nải nữa, vì chắc rằng Đức Chúa Trời sẽ đoán phạt thế gian nầy một lần nữa, và chỉ những người tin cậy Đức Chúa Jêsus trong đời ân điển nầy là có thể thoát khỏi sự đoán xét đó mà thôi (Gi. 5:24). Xin mời quí vị hãy đến tin Đức Chúa Jêsus tức thì, vì nay là thì giờ thuận tiện, nay là ngày cứu rỗi. Nếu nay ta cười mà nói: “Ta không tin Đức Chúa Trời sẽ đoán xét thế gian đâu, vì chưa từng thấy vậy.” thì xin hãy biết rằng trong ngày sau rốt, có lẽ Chúa sẽ phán những lời nầy một lần nữa: “Bởi vì ta kêu gọi mà các ngươi không khứng nghe, nên trong lúc các ngươi bị tai nạn, ta cũng sẽ chê cười” (Châm 1: 25-31). “Sa vào tay của Đức Chúa Trời hằng sống là một đều đáng kinh khiếp thay” (Hê 10: 31).

Có lắm người tính đợi đến khi già cả rồi mới tin, song sao họ biết rằng khi đó có thể tin được? Có lẽ khi đó cửa đã đóng lại rồi, vì trong lâu năm họ cứ chống cự với Đức Thánh Linh, khi Ngài cáo về tội lỗi họ. Xi độc giả hãy mau mau tin đi, kẻo trễ thì bỏ phước.

Sự chết của Chúa Jêsus

Bây giờ ta hãy giơ cái ống dòm của đức tin lên mà xem trở về mấy trăm năm trước, để thấy núi Gô-gô-tha là chỗ Đức Chúa Jêsus bị treo trên cây gỗ, và đã chịu chết thay vì chúng ta. Ông Nô-ê đã ngó xa, và thấy sự đoán xét hầu đến. Hãy xem trở lại và thấy sự chết của Chúa, vì lúc đó ta đã được cứu rỗi, miễn là hiện nay ta bằng lòng ăn năn tội và tin cậy Ngày. Quí vị đã thấy được chưa? Xin hãy tin, thì sẽ thấy rõ ràng lắm.

Bức tranh ta thấy nơi núi Gô-gô-tha có nghĩa gì? 1)Chúa là một Đấng thánh khiết và vô tội, đã vì tội lỗi chúng ta mà bị đóng đinh vào thập tự giá. Chính Ngài là “Đấng vốn chẳng biết tội lỗi đã trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà trở nên sự công-bình của Đức Chúa Trời” (II Cô 5 : 21). Khi thấy Chúa ở nơi đó, thì ta mới biết quyền của tội lỗi. 2) Khi thấy Đức Chúa Jêsus ở nơi đó, thì ta mới biết về số phận tương lai của ta, nếu ta cứ cứng lòng và không chịu tin Ngài. Đức Chúa Jêsus đã chết, chẳng phải để to sự nhịn nhục trọn vẹn trong cơn thọ tử mà thôi đâu, song Ngài chịu chết để đền tội cho chúng ta, hầu cho chúng ta có thể thoát khỏi hình phạt đời đời. Vả, Kinh thánh gọi hình phạt nầy là sự chết thứ hai, vì những người không chịu tin cậy Đức Chúa Jêsus sẽ bị quăng vào một hồ có lửa (cũng gọi là địa ngục), và chẳng hề ra khỏi được (Khải 20:14,15). Song, cảm ơn Đức Chúa Trời, hiện này chúng ta bởi Đức Chúa Jêsus-Christ mà có thể biết một đều chắc chắn rằng mình được vượt khỏi sự chết thứ hai nầy, vì đã tin danh Ngài rồi (Gi. 3:16; 5:24).

Tình yêu thương vô cùng của Chúa

Sự chết của Đức Chúa Jêsus cũng tỏ cho ta biết tình yeeu của Đức Chúa Trời lớn là dường nào (Gi. 3:16; I Gi. 3: 1-3,16). “Ngài đã không tiếc chính Con minh, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó chính Con ấy cho” (Rô 8:32). Quí vị đã nhận lãnh sự ban cho rất quí báu của Ngài hay chưa? Đã bằng lòng nhờ Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh mà bước vào chiếc tàu cứu rỗi hãy chưa? Chúng tôi mong rằng chính ngày hôm nay quí vị nhứt định tin Ngài, vì Chúa cũng còn phán cùng quí vị hoài: “Người với cả nhà ngươi hãy vào tàu,” và “hễ ai bởi ta mà vào thì sẽ được cứu rỗi.”

——————-

HÃY BÌNH TĨNH, MỚI CẦU NGUYỆN

Khi quì gối cầu nguyện, nếu trước hay cầm trí yên lặng, trong một vài phút không hề làm gì cả, hoặc cầu xin hoặc suy nghĩ, khiến tinh thần mình được bình tĩnh trước mặt Đức Chúa Trời, như thế sửa soạn linh hồn để cho Đức Thánh linh lăn tăn trên mặt nước lặng lẽ của linh hồn đó, thì tôi tưởng rằng, ngoài sức mình ra, chắc sẽ có lời Chúa trau vào trí mình. Đó là một kết quả quí báu của sự cầu nguyện chơn thật. -M.H