(Theo ý bài giảng của Mục-sư R. H. Graves, Thần-khoa Tấn-sĩ)
NGÀY Sa-bát thuở xưa tức như ngày Chúa-nhựt bây giờ. Đó là ngày gì ? Ngày kỷ-niệm Chúa Jêsus sống lại.
Chúa sống lại là việc rất quan-trọng. Nếu Chúa không sống lại, thì không có đạo Tin-lành; còn lấy đâu có tín-đồ và ngày Chúa-nhựt ? Coi vậy, thì sự đó há chẳng cần-yếu như cơm ăn nước uống?
Giăng 11 : 25 chép Đức Chúa Jêsus phán rằng: “Ta là sự sống lại và sự sống ; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi.” Phước cho tín-đồ có trái đầu mùa của sự sống lại ! Ma-thi-ơ 28 có chứng rõ về Chúa sống lại ; chính Ma-ri và Ma-ri Ma-đơ-len đã từng mắt thấy tai nghe sự đó.
Dầu vậy, những chứng-cớ ấy vẫn chưa đầy-đủ mười phần. Vì sự sống lại đó rất khó khiến người tin được : chẳng những kẻ nghịch Đấng Christ không tin, mà đến cả môn-đồ Ngài cũng có nhiều người ôm cái thái-độ nghi-ngờ nữa. Nay tôi xin mời ba người ra làm chứng :
Xin hỏi Phi-e-rơ trước
“Phi-e-rơ ! Ông có tin sự Đức Chúa Jêsus sống lại không?”
“Không !” Phi-e-rơ đáp. “Khi tôi can Ngài đừng đi Giê-ru-sa-lem kẻo bị tai-nạn khổ-sở, thì Ngài mắng tôi là quỉ Sa-tan ! Tôi đã không muốn Ngài chết , sao hay vượt bậc mà tin Ngài chết , sao hay vượt bậc mà tin Ngài chết rồi sống lại được ? (Ma 16 : 16-23). Vả, nếu tôi biết Ngài quả hay sống lại sau khi bị giết ba ngày, sao tôi làm trái lương-tâm mà chối-bỏ thầy ?” (Mác 14 : 53, 54 và 66-72).
Được ! Hãy khoan ! Sau sẽ nói nốt.
Nay hỏi đến Giăng
“Giăng ! Ông cho việc Chúa sống lại ra sao ?”
“Tôi không hiểu được sự đó,” Giăng đáp. “Trước tôi tưởng Chúa Jêsus là bậc tài-giỏi hơn người, có thể khôi-phục được cơ-nghiệp của Đa-vít ngày trước mà làm Vua nước Gui-đa, nên tôi mới theo Ngài, hòng tưởng vinh-hoa phú-quí. Chẳng dè lại thấy Ngài nói : “Con người đã đến không phải để người ta hầu việc mình, song để hầu việc người ta” (Mác 10 : 45), khiến tôi mất hết hi-vọng ! Đương khi bấy giờ, tôi đối với Chúa Jêsus còn chưa nhận rõ thay, huống chi sự Ngài sống lại ?”
– Thôi! xin ông hãy im.
Bây giờ xin mời Phao-lô ra đây
“Phao-lô đáp: “Chà! tôi à? trước tôi là một tay lãnh-tụ nghịch Đấng Christ ! Chẳng những không tin sự Ngài sống lại, mà lại ghét cả những người tin đến danh Ngài nữa (Sứ 7 : 59-8 : 3). Bấy giờ tôi chỉ giữ tôn-giáo của ông cha, cho đạo mà môn-đô Chúa Jêsus rao-giảng là đạo lạc giáo giả, nên tôi thường vẫn bắt-bớ Hội-thánh. Đã bắt-bớ Hội-thánh, còn tin gì Chúa sống lại?”
– Được ! Hãy khoan !
Hỡi anh em ! anh em nghe Phi-e-rơ, Giăng và Phao-lô nói vậy, thì biết các ông ấy trước không tin sự Chúa sống lại. Nhưng sau, thì sao ? Xin theo thứ-tự, lại mời các ông ra nói.
Phi-e-rơ ! sau ông thế nào?
Phi-e-rơ đáp: “Về sau, tôi tin, vì chính Chúa hiện ra với tôi (Lu 24 : 34). Một đêm kia, tôi đánh cá, chẳng được chi hết. Đến sáng, Ngài hiện ra chỉ-bảo, tôi lại đánh được nhiều cá đến nỗi không thể kéo lưới lên được. Khi Ngài chịu hoạn-nạn, dầu ba lần tôi chối-bỏ Ngài, song Ngài vẫn yêu tôi, nên mới hiện ra ; ba lần phán cùng tôi rằng : ‘Ngươi yêu ta hơn những kẻ nầy chăng? … Hãy chăn chiên ta’. Trước tôi không muốn Ngài chết ; nhưng nay Ngài đã từ chết sống lại, tôi mới biết rằng Ngài phải nếm-trải mùi chết, rồi sống lại, về nơi Cha, làm Đấng dẫn-dắt những kẻ thuộc mình đến cùng Cha. Sau ngày lễ Ngũ-tuần, tôi ở giữa người Y-sơ-ra-ên, làm chứng về sự Chúa từ chết sống lại. Có lần, trong một ngày, cảm-động ba ngàn người ăn-năn đổi lỗi (Sứ 2 : 22-41). Trước tôi không dám nhận mình là môn-đồ Chúa Jêsus, thấy một đầy-tớ gái của thầy cả thượng-phẩm, thì quá đỗi run sợ. Nhưng sau nhờ Chúa sống lại, về nơi Cha, sai Đức Thánh-Linh đến ban quyền-phép cho tôi, nên tôi mới có thể nhơn danh Chúa mà khiến người què đi được. Vả, khi tôi bị các qua, các trưởng-lão, các thầy thông-giáo bắt hỏi, thì tôi đầy-dẫy Đức THánh-Linh, trả lời họ cách dạn-dĩ, chẳng hề sợ-sệt chút nào ! (Sứ 4: 8-12). Dầu họ ngăm-dọa, cấm tôi không được nhơn danh Chúa Jêsus mà dạy người ta ; song tôi vẫn sắt đá một lòng, cứ nói những đều đã thấy và nghe. Coi vậy, thì tôi, Phi-e-rơ bây giờ, khác hẳn với Phi-e-rơ khi trước.”
Phi-e-rơ nói xong, đến lượt Giăng.
Giăng ! ông thì sao ?
Giăng nói : “Sớm ngày thứ ba sau khi Chúa chôn trong mộ, Ma-ri Ma-đơ-len tơi nơi, thấy hòn đá lấp cửa mộ đã dời đi, bèn chạy tìm Phi-e-rơ và tôi mà nói : ‘Người ta đã dời Chúa khỏi mộ, chẳng thấy đâu cả.’ Tôi chạy vội đến, thấy vải bỏ dưới đất. Phi-e-rơ vào trong mộ, thấy cái khăn liệm trùm đầu Chúa cuộn lại để riêng một nơi, chớ không cùng ở một chỗ với vải. Bấy giờ tôi cũng bước vào mộ, thấy quang-cảnh đó (Gi. 20 : 1-8). Lạ-lùng thay ! ai dời thây Ngài đi ? Sao không dời cả vải lẫn khăn, mà lại cuốn khăn để vải tiêm-tất như thế ? Tôi đang suy-nghĩ việc đó, chiều đến, đã thấy Ngài đứng chính giữa chúng tôi mà phán rằng : “Bình-an cho các ngươi !’ Đoạn, Ngài giơ tay và sườn mình bị đóng đinh, bị đam trên thập-tự- giá cho môn-đồ xem. Chúng tôi thấy vậy, biết Chúa thật đã sống lại, mừng-rỡ-vô-cùng! Cách đó tám ngày, Chúa lại đến đứng giữa chúng tôi mà phán cùng Thô-ma rằng : ‘Hãy đặt ngón tay ngươi vào đây, và xem bàn tay ta ; cũng hãy giơ bàn tay ngươi ra và đặt vào sườn ta, chớ cứng lòng, song hãy tin ! Bấy giờ tầm lòng hoài-nghi của Thô-ma cũng theo cục nước đá ở dưới bóng mặt trời mà tan đi hết sạch (Gi. 20 : 19-28). Những sự thật sờ-sờ như thế, chúng tôi là môn-đồ quyết không thể chối-bỏ mà không làm chứng. Tôi có viết ba thơ, rao-truyền đạo Chúa. Đầu thơ thứ nhứt có nói : “Đều có từ trước hết, là đều chúng tôi đã nghe, đều mắt chún tôi đã thấy, đều chúng tôi đã ngắm và tay chúng tôi đã rờ… mà truyền cho anh em…’ Trước kia tôi lầm, lầm vì mong Ngài làm vua nước thế-gian, để tôi cũng được quyền cao chức trọng ! Bây giờ mới biết Chúa thật chết vì tội lỗi, rồi sống lại làm Đấng dẫn tôi đến cùng Cha Ngài. Ôi! nghĩ lại chuyện cũ, há chẳng bật cười?”
Còn Phao-lô thì sao nữa?
Phao-lô đáp : “Tôi đã nói rõ trước kia tôi là người nghịch Đấng Christ, thì tự-nhiên không được làm môn-đồ trong khi Chúa ở thế-gian, và tự-nhiên không được cùng mười hai sứ-đồ đồng thấy Chúa hiển-diện sau khi sống lại. Song, tôi có thể chứng Ngài thật đã sống lại. Số là, khi tôi đi gần đến thành Đa-mách để bắt-bớ đạo, thình-lình có ánh sáng từ trời soi sáng chung-quanh tôi. Tôi té xuống đất, nghe có tiếng phán : ‘Sau-lơ, sao người bắt-bớ ta?’ Tôi thưa : Lạy Chúa ! Chúa là ai ? Chúa phán : ‘Ta là Jêsus mà ngươi bắt-bớ.’ Kế đó, tôi theo lời Chúa, chờ dậy, mắt mờ, phải nhờ người dắt lên thành Đa-mách, ba ngày chẳng thấy, chẳng ăn, chẳng uống chi cả. Tôi ăn-năn lắm ! Sau có A – na – nia vâng mạng Chúa sai đến, khiến tôi được sáng mắt lại và đầy Đức Thánh-Linh. Tức thì tôi được sáng mắt, bèn chờ dậy và chịu phép báp-têm, làm môn-đồ Đấng Christ(Sứ 9 : 2-18). Vậy, há chẳng phải thấy rõ Chúa được sống lại đó sao? Nếu mồ-mả trống-không mà Chúa không sống lại, nếu môn-đồ lấy trộm thây Ngài trong ban đêm như lời các thầy cả dặn lính (Ma 28 : 13), thì sao môn-đồ lại liều mạng mà đi rao-truyền sự Chúa sống lại như thế? Đến ngày lễ Ngũ-tuần, Đức Thánh-Linh đại-giáng-lâm, khiến môn-đồ đều có khôn-ngoan, quyền-phép, dạn-dĩ làm chứng cho Chúa. Tôi xin nói thật : Chúa không sống lại, thì chắc không có lễ Ngũ-tuần và Đức Thánh-Linh giáng-lâm ; không có lễ Ngũ-tuần và Đức Thánh-Linh, thì cũng không có những người làm chứng cho Chúa ; không có người làm chứng, thì cũng không có tôi làm lãnh-tụ nghịch cùng Đấng Christ ; không có tôi nghịch cùng Đấng Christ, thì cũng không có sự Chúa lựa tôi làm sứ-đồ dân ngoại truyền đạo Tin-lành. Việc nọ nhơn việc kia, thật đều bởi sự Chúa sống lại mà ra cả. Tôi đã dốc lòng tin Chúa sống lại (I Cô 15 : ). Trước tôi bắt-bớ người theo đạo bao nhiêu, thì bây giờ người khác cũng bắt-bớ tôi bấy nhiêu, song tôi vẫn chịu khổ mà không quản-ngại (II Cô 11: 23-33). Há chẳng bởi có Thánh-Linh của Chúa sống lại ngự có Thánh-Linh của Chúa sống lại ngự trong lòng tôi, thúc-giục hăng-hái đó sao?”
– Được lắm! ba người đã làm chứng xong rồi. Vậy anh em có tin Chúa sống lại hay không? Tôi biết rằng có nhiều người tin Chúa, được cứu, nhưng không chú-ý đến sự Chúa sống lại. Suốt ngày chỉ nói nhơn-cách Đấng Christ, chủ-nghĩa Đấng Christ, dẫu biết đó là quả, chỡ không phải là cây, đó là nhành lá, chớ không phải cội-gốc. Gốc có vững thì nhành mới tốt ; cây có trồng thì bông-trái mới sanh. Aanh em thử xét nhơn-cách ba người đó thế nào, và chủ-nghĩa họ giữ ra sao? Họ chẳng cũng nghiễm-nhiên là một vị Christ sống đấy ư? Xin ai nấy hãy để ý vào những lời họ đã làm chứng, đừng cô-phụ ngày kỷ niệm nầy.