Tháng Tám 1931
1.- Lòng mình có đầy tràn, thì mới chia phước cho bà con, bạn hữu được (Ma 12:22-37).
2.- Ta vui vẻ không phải vì có nhiều nhưng vì được hưởng nhiều (Châm 10: 22-42).
3.- Nếu Chúa không muốn hoặc không cho phép, ắt chẳng có việc gì xảy ra trên đất hoặc trên trời (Ma 10: 24-42).
4.- Hỡi linh hồn ta, chừo lằm bằm, lo lắng, nhưng hãy giao phó mọi sự trong tay Chúa nhơn từ (Thi 37:)
5.- Có khi cần cố sức giữ vẻ sáng sủa, yên vui; đó là phương pháp luôn được thoả lòng (I Phie 1:3-12).
6.- Nơi nầy có bóng tối, nơi kia ất có ánh sáng (Ê-sai 59:9-21).
7.- Kẻ không biết nín chịu chỉ vun tưới khóm cây sầu-khô và đào bới đám đất yên ủi (Truyền 7:1-14).
8.- Lòng biết yên phận là vị thuốc Chúa chế ra để chữa bình đau đớn trong đời (I Ti2:).
9.- Hỡi tín đồ, chớ ủ mặt chau mày làm xấu hổ đạo Đấng Christ, nhưng hãy đặt mọi gánh nặng mình trên lưng Ngài (I Sa 1:).
10.- Lòng thoả mãn là món ăn bổ nhứ và vị thuốc tốt nhứt (I Ti 6:1-10).
11.- Nghèo túng chẳng tại có ít của cái, nhưng tại ham hố được lắm bạc nhiều tiền (Eph. 5: 1-14).
12.- Càng có đức hạnh càng biết khiêm nhường (Ê-sai 57:15-21).
13.- Tôi không biết Chúa dùng phương pháo lạ nào, nhưng chỉ biết chắc Ngài trả lời cầu nguyện (Thi 138:).
14.- Nếu không được cứu vớt bởi tấm ván bằng thập tự giá, thì ta bị chìm ngập bởi sóng thanh nhàn thế gian (Tit 3:).
15.- Trí bình tịnh không bị bối rối sợ hãi, nhưng cứ yên lặng làm việc trong cơn hiểm nghèo, khác nào đồng hồ chạy đúng đầu có sấm sét bủa vang (Gióp 24: 16-37).
16.- Ai biết Chúa ưng chịu mình, nấy mới thật được bình yên (II Cô 10:).
17.- Đức tin đến Đấng Chí cao chẳng trói buộc linh hồn, nhưng chấp cánh cho nó bay liệng trên trời (Ga 5:1-12).
18.- Có người suy ngẫm về địa vị mình đến nỗi không có thì giờ suỹ gẫm về Chúa Christ là Đấng nào (Hê 12: 1-11).
19.- Lòng biết yên phận là mặt biển phẳng-lặng giữa cơn sóng dập gió dốn (Cô 3:1-17).
20.- CHớ tiếc kỳ quá khứ, những hãy ngó cuộc tương lại (Phil. 3: 1-16).
21.- Lòng Đức Chúa Trời như lòng cha, không muốn làm cho con cái buồn rầu (Ma 7: 1-14).
22.- Sự khoái lạc cực điểm nào có ra gì (Thi 1:).
23.- Nếu luôn lấy vẻ hoà nhã mà đối đã nhau, thì những nỗi khó khăn trên đời sẽ bớt đi quá nửa (Lu 6:32-45).
24.- Càng sợ vác thập tự giá, thì càng phải vác (II Cô 4:7-18).
25.- Ta sẽ thấy đêm tối tiêu tan, hừng đông tỏ rạng, và sao mai chói loà, – trong kỳ tốt lành của Chúa (II Phie 1:12-21).
26.- Kinh thánh ví như đĩa máy hát của Chúa cho ta, Ngài đã phán vào đó những sứ mạng hoà bình và các lời hứa ban phước (Thi 119: 9-32).
27.- Ai xấu xa? Kẻ độc ác và không nhịn nhục, chớ chẳng phải kẻ nghèo khó (Gia 2:1-13).
28.- Kẻ làm cho ngày nay buồn rầu vì sợ ngày mai sẽ gặp sự khó khăn, há chẳng điên dại? (Gia 4:11-17).
29.- Linh hồn không biết nhịn nhục giống như người không biết lấy lý tánh hoặc đưucs tin mà đè nén tình dục (Gia 1:1-11).
30.- Kẻ lằm bằm vi như nhà buôn không thạo nghề, chẳng được lời lãi; nhưng kẻ nhịn nhục có bàn tay đầy vàng (I Ti4:6-16).
31.- Phải gieo tình yêu để nếm bông trái tinh sạch; phải gieo bình an để gặp bông trái sáng láng (Gia 3:13-18).
*****************************************************
HOẠ SĨ VỚI ĂN MÀY
MỘT bữa kia, tại thành Paris, một nhà danh hoạ gặp ngoài phố một người rất nghèo cực, bẩn thỉu ghê gớm, quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm; nhà danh hoạ thấy kẻ lạc loài khốn cùng dường ấy bèn nảy ý định vẽ một bức truyền thần đầy vẻ lạ lùng. Ông lại gần hắn và hỏi rằng: “Tôi muốn truyền thần bác. Bác có bằng lòng đến nhà tôi để tôi vẽ vài lần không?” Người ăn mày nhận lời ; nhà danh hoạ liền hẹn lúc gặp nhau, lại cho kẻ lạc loài đó một món tiền nhỏ để làm cho lời hắn hứa được vững chắc hơn.
Hắn vui thoả vì sự gặp gỡ ấy, và nói ngay trong lòng rằng: “Người tôi như thế nầy, thì lại nhà ông hoạ sĩ đó sao cho chỉnh lề được?”
Vậy, hắn đi hớt tóc, sửa râu, tắm rửa sạch sẽ. Mua quần áo dễ coi hơn và một đôi giày tử tế. Hắn đã trang điểm như thế rồi, liền đến nhà ông hoạ sĩ dặn.
Ông hoạ sĩ thấy hắn, thì lấy làm lạ, khó nhận biết hắn là người ăn mày mà trước mình gặp ở ngoài phố; nên bảo hắn rằng: “Sao anh thay hình đổi dạng như thế? Bây giờ tôi không muốn vẽ anh nữa. Hãy đi đi!” Thấy vậy, hắn buồn bực lắm, vì không được ông hoạ sĩ hoan nghêng nữa.
Ta ở địa vị nào thì Đức Chúa Jêsus-Christ. Cứu Chúa loài người, cũng muốn ta đến cùng Ngài trong địa vị ấy, luôn với các tội lỗi, các ô điểm, tánh ích kỷ, nỗi buồn thảm, và quần áo tả tơi, tức là cảnh nghèo cực thiêng liêng của mình.
Bấy giờ Ngài có thể – Ngài đang ước ao thi hành công việc nầy – làm cho ta sạch, thay đổi cách ăn nết ở và lòng ta; Ngài biến cải được cả địa vị thiêng liêng đáng thương của ta.
Nhưng nếu ra gắng sức tự biến đổi mình, nếu ta nói đến công việc nhơn đức của mình, nếu ta như người ăn mày kia, muốn trang điểm đạo đức trước khi đến cùng Đức Chúa Jêsus-Christ, thì nầy, Ngài không thể biến cải ta chút nào và làm một việc gì cho ta. Ngài sẽ phán cùng ta rằng: “Ta đến đây không phải để kêu kẻ công bình, song kêu kẻ có tội” (Ma 9:13). “Ấy là nhờ ân điển, bởi đức tinh, mà anh em được cứu” (Êph. 2:8). “Dầu tội các ngươi như hồng điều sẽ trở nên như tuyết” (Ê-sai 1:18).- Mục sư Alf. Martin.
————
KHÔNG PHẢI CÔNG VIỆC TU BỔ
Xin hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch (Thi thiên 51:10)
HAI chữ “dựng nên,” nguyên văn là bara, chính là lời dùng để chép về trời đất muôn vật được dựng nên từ sự hư vô (Sáng 1:1). Đấng ban đầu dựng nên người, ắt phải dựng nên lòng mới trong kẻ có tội.
Vua Đa-vít rất khôn ngoan, nên không cầu rằng: Xin làm lòng cũ tôi trở nên trong sạch. Vì vua biết người cũ cần phải chôn đi, và cần phải được dựng nên một lòng mới.
“Ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới” (II Cô 5:17). Ấy chẳng phải được bổ lại cái tạng yêu đuối cũ, chẳng phải được sửa lại những thói quen cũ của mình đâu; song là một sự dựng nên mới từ sự hư vô trước chưa hề có. Ngoài Đức Chúa Trời ra, ai hay làm nổi việc đó?
******************************************