Sự ao ước của các người hầu đến. (A-giê 2:7). Hãy khoái-lạc nơi Đức Giê-hô-va, thì Ngài cho ban cho người đều lòng mình ao-ước. (Thi-thiên 37:4).

MỤC-SƯ A.B. SIMPSON, THẦN-KHOA TẤN-SĨ

(Sáng lập hội “Christian & Missionary Alliance)

Khi giảng cho người A-thên, sứ-đồ Phao-lô có nói: Loài người hay “tìm kiếm Đức Chúa Trời, rờ tìm cho được” (Sứ-đồ 17:27). Đó là bức tranh đáng thương mà Phao-lô vẽ một bọn người ở nơi tối-tăm đang giở tay rở tìm một Đáng mà tự-nhiên họ biết phải có, nhưng chưa cảm-giác chắc chắn. Có khi họ nhờ tượng cầm để hướng lòng đến Đấng quyền cao hơn mình. Có khi họ nhớ những đều yêu-mến ước-ao thế-gian để được thỏa nguyện. Dầu họ làm vậy, song thật vẫn không biết lòng mình khát-khao Đức Chúa Trời như thế. Có khi họ lại nhừo sự giàu-có làm chúa, mà nói: Ta giàu, nên chắc đủ dùng suốt đời Thế là ho nhờ sự phú-quí khiến mình khỏi thiếu-thốn cũng như tín-đồ nhờ Đức Chúa Trời sắm cho những thứ cần dùng vậy. Tôi có nghe một chuyện: Một bà mẹ kia, vì con chết, đến nối hóa điên, bèn quấn chăn vào một cái gối mà ắm, vì mê-tưởng đó là con mình để “rờ tìm cho được ” Người đời cũng vậy, mê-thích sự vui-sướng, sự ước-ao để nhở những sự bị dựng đó làm cho thỏa lòng hơn Đấng dựng nên. Nhưng không ngờ rằng ma-quỉ chỉ dùng những cách giả-dối hư-không đó để lừa-gạt lòng họ, vì thật ra họ vẫn “tìm kiếm Đức Chúa Trời và hết sức rờ-tìm cho được”

Lòng người cần tìm-kiếm Chúa, là Đấng đã dựng chúng ta làm của riêng của Ngài, khác nào con đỏ cần mẹ, chiên con cần người chăn, hoa cỏ cần ánh sáng, nhánh cây cần gốc để sanh trái, Ngoài chúa ra, người đời kiếm đâu sự yên-nghỉ chơn-thật?

  1. Đức Chúa Trời là nơi ẩn náu duy nhứt của tội-nhơn. Ta lọt lòng ra đời, đóng một vai trên sân khấu mà không có quyền tự-do lựa-chọn. Sống ở đời, ta cần dùng không biết bao nhiều mà kể, chỉ có Chúa mới cứu-giúp cho được, Ta cần phải cho Đáng Trung-bảo có phép đứng trước tòa án đời đời cấu thay cho ta, và đứng ngang hàng với loài người nghéo-khó, vô-quyền, tội-lỗi mà bên cạnh ta, để Ngài nhân tay cả đôi: Chúa và ta vậy. Ngoài Đáng Christ, ai có thể giải-quyết được vấn-đế báo-trả hình-phạt tội-lỗi và cung-cấp mọi sự cần dùng cho linh-hồn đáng phải tội và đáng bị phá-hủy? Ngoài Đáng Christ khiêm-nhường hạ mình, ai chịu vui lòng và có thể hiệp một với loài bội-bạc đã bỏ lòng yêu-thương của Ngài mà đống đinh ngài trên thập-tự cách hung dữ vô hạn?
  2. Đấng Christ là nơi ẩn-nấu duy-nhứt của tín-đồ. Ta dầu được cứu cũng phải nhờ Ngài trong mọi sự. Đời ra vẫn cần đến Ngài. Ngài là Đầu, ta là chi-thể, phải nhờ Ngài mới được sống. Ngài là gốc nho, ta là nhánh nho, phải ở luôn trong gốc. Ngài là bánh hằng sốn, phải nhừo Ngài mới được sự sống mà Ngài đã ban. Ngài là Đấng chăn chiên, phải nhờ Ngài mới được sắn-sóc gin-giữ, Ngài là Đáng cầu thay, phải nhờ Ngài mới được hòa-thuận hiệp ý với Đức Chúa Cha mãi. Ngài là Đáng làm đầy mọi sự, phải nhờ Ngài từng giâu từng phút trong đời sống. Ngoài Ngài, ta không thể làm gì được hết.
  3. Chỉ có Đáng Christ mới làm được thỏa lòng người. Ngài ban chính mình cho ta, đó là sự ban quí-bán hơn hết. Ngài yêu riêng từng người, mà lại tỏ lòng yêu ấy cho chúng ta biết. Đối với người yêu Ngài, Ngài phán răng: Ta sẽ “tỏ cho người biết ta.” (Giăng 14:21). Loài người không thể lấy trừng-trải mà cắt nghĩa haty hiểu-biết được sự giao-long mầu-nhiệm của Đức Chúa Jêsus-Christ với lòng người được Chúa tỏ mình ra cho. Ngài nhờ cảm-giác của tâm-thần loại người mà đến với tín đồ, chờ không phải nhờ sự giao-thông người nọ với người kia vậy. Dàu vậy, sự giao-thông thiêng-liếng đó quả là thật có và thật làm thỏa lòng tín-đồ.

Lòng nào yêu chúa đủ đương. Mới hay biết ự yêu-thương của Ngài.

Sự yêu-thương thiêng-liêng đó chẳng hề ngăn-cấ tình yêu-thương trong-sạch của loại người đối đãi với nhau;song lòng yêu-thương trước sâu-nhiệm hưn tình yêu-thương sau không biết bao nhiều mà kể ta có thể ói với bạn rất yêu-dấu rằng: “Bởi sự yêu –thương Đắng Chirst, tôi yêu anh gấp hai khi trước; song đối với Ngài, tôi vẫn yêu hơn mọi người, không sao tả hết được lòng yêu đó.”

  1. Không cứ tư-chất, tánh-nết và học-thức của người đời thế nào, đắng Christ cũng giao-tiếp được hết. Anh em có trí-tuệ cao-xa ư? Đắng mà “trong Ngài đã giấu-kín mọi sự quí-báu về khôn-ngoan thông-sáng,” (Cô-lô-se 2:3) cũng có thể hiểu thấy và phán-đoán ý –tưởng rất thâm-thúy của anh em, chẳng ai bằng Ngài. Vả, anh em có tánh đơn-sơ, không có học-thức, hằng ngày phải làm-lụng ư? Ngài ở đời, làm con nuôi được người thợ mộc, có thể đứng vào địa-vị khiêm-nhường mà thương xót-anh em. Chị em là đờn-bà ư? Ngài là Con người hiểu thất hết các hạng người, cũng là thỏa tình cảm cao-thượng cả chị em được. Các em là còn ư? Ngài đã từng-trải thời –ký thơ-ấu, nên hiểu được mọi ý –tưởng và các sự khó chịu của các em. Anh em có chức cao trong chánh-giới hoặc thương-giời ư? Ngài là Đang ngồi trên tòa vũ-thụ và quay-chuyeẻn then-máy tạo-hóa, cũng có thể làm “Đáng Mưu-luận” cho anh em. Chẳng ai bằng Ngài.

Người đời chỉ có thể kết bạn với một bọn người gần-gũi, hoặc đi lại với bà-con trọng họ. Ngàu làm bạn với hàng triệu người, cũng như làm bạn với từng người một. Không cứ địa-vụ nào, mỗi giây-phát, ta có thể đòi Ngài đem toàn-lực mà chú-ý đến mình, và coi mình như bạn thân của Ngài. Ai làm lòng mình được thỏa bằng “bạn trìu-mến hơn anh em ruột.” (Châm-ngôn 18:24). Ai cho mình hưởng bình-an, khoái-lạc, và thỏa-thich được bằng Ngài? Ai cho ta hưởng vui-thú đặc-biết lúc bính-thường, hoặc yên-úi ta lúc hoạn-nạn bằng Đấng Christ toàn năng?

  1. Đắng Christ là bạn-hữu duy-nhứt có quyền vô-cùng vô-hạn để giúp-đỡ ta. Có lẽ người khác cũng yêu ta lắm. Những quyền người có hạn có chừng. Ngài có thể dùng toàn năng vũ-trụ để làm thánh ý Ngài. Sự yêu-thương Ngài rộng-rãi bao nhiêu, thì quyền-năng Ngài lớn-lao bấy nhiều. Bất luật đờn-ông hay đờn –bà tình-hình hiện-đại hay tương-lai, mọi việc xảy ra đều phải phục dưới ý-muốn Ngài. Chẳng những thế, mà Ngài cũng là Đắng dựng nên người nữa. Ngài đã làm ra tánh-tình người đời lúc ban đầu, nên biết cung-câp cho sự cần dùn. Ngài đã dựng nên người làm của riêng thuộc về Ngài, nên chỉ Ngài mới làm đẩy-đủ sự cần dung cho người được.
  2. Chỉ cần đáng Christ có thể bảo-lãnh cuộc tương-lai của anh em. Các bạn khác đã lìa-bỏ anh em; cha mẹ, bà-con rất yêu-dấu đã mất cả. Bạn thiết lần lần qua đời, không bao lâu đời mình cũng như một nơi thương-nhớ và chỗ nghĩa-địa. Nhưng Ngài sống đời đời, Ngài là Đấng ban đầu và cuối-cùng. Ngoài Ngài, trong cuộc tương-lai, chẳng có gì là chắc cả. Người nào không nhờ lời Ngài, thì đời họ buồn-bực biết bao! Nhưng, vui thay! nhìn lên bậc thang trên trời, rồi tù chót thang đó nghe tiếng Chúa phán: “Nầy, ta ở cùng ngươi, người đi đâu, sẽ theo gìn-giữ đó,…vì ta không bao giờ bỏ người cho đến khi ta làm xong những đều ta đã hứa cùng người.” (Sáng-thế Kỷ 28:15).

Đấng Christ, Hòn Đá các đời,

Vững-vàng đứng mãi về dài, về lâu;

Lo hiện-lại, liệu trước sau,

Từ đầu đến cuối biết đâu là cùng.

Không cứ đời ta gặp cảnh ngộ náo, Ngàu cũng vân phán: “khi người vượt qua các dòng nước, ta sẽ ở cùng; khi người lội qua sông, sẽ chẳng che-lấp.” (Ê –sai 43:2). Khi ta qua trũng tối-tăm vắng-vẻ mà bạn khác không đi cùng, ta sẽ cón nghe có tiếng Ngài phán: “Nầy, ta thường ở cùng các người luôn cho đến tận-thế.” (Ma-thi-ơ 28:20). Khi ta đứng trước mặt Đức Chúa Jêsus trong đời lớn-lao ngày sau, thấy mọi sự lạ, Ngài sẽ có mặt tại đó mà đưa ta vào: Ngài sẽ có mặt tại đó mà đưa ta vào: Ngài sẽ đáp các câu hỏi về chúng ta là người thế nào mà được phép vào đó; chỉ có Ngàu là Đấng ta quen-biết, không lạ, nên lòng ta yên-vui trên trời. Đến một ngày kia “các từng trời cuốn lại như cuốn sách” (Ê-sai 31:1). Quan-xét và Vua sẽ hiện ra trên mấy oai-nghi. KHi trước ta, Ngàu sẽ nhìn mặt ta mà mỉm cười, và ta sẽ nhận-biết ngài, gặp Ngài trên khoảng-không, vui-vẻ dường bao! Bạn nào bằng Ngài? Ta há hay đem điều gì ở thế-gian mà sánh với Đấng Christ được?

  1. Chỉ cần Đáng Christ là bạn không ích-kỷ. Bạn rất yêu –dấu ở đời nầy cũng không khỏi tìm lợi riêng. Trước khi ta nghĩ cách yêu Ngài, tức khi ta không đến để ngài lo đến, thế mà Ngài đã yêu ta và không cứ ta ở địa-vị nào, Ngài cũng yêu ta mãi mãi. Đó bởi Ngài có lòng yêu-thương-rộng-rãi và chọn ta không vì điều tốt-lành nào trong ta vậy. Vì cớ ấy, biết rằng dầu ta tự ngăn mình, những Ngài sẽ cứ yêu ta, cứu ta và ban phước cho ta cho đến cuối-cung. Ta không có bạn nào giống Ngài cả.
  2. Chỉ có Đấng Christ là Chủ xứng-đáng mà ta hết sức hầu việc, hết lòng thờ-phượng. Lòng người muốn có một Chúa đáng yêu-mến. Không việc nào giục ta sốt-sắng hăng-hái làm-lụng bằng sự hầu việc Đấng Christ. Đó là một cách làm phước cho đồng-loại; đó là việc cáo-trọng được phần thưởng lớn-lao quí-báu hơn hết. Không chức-vụ nào đáng sánh với chức-vụ đó. Lòng dục-vọng loài người, quyền-thế đời nầy, và việc làm thế-gian đều là ích kỷ, nhỏ-mọn và tạm-thời. Những bậc rất cao-trọng của loài người cũng dự phần với việc vinh-hiển nầy, là việc làm phước và ban ơn đã được nhiều kết-quả đáng khen lạ-lùng, là việc sẽ được Chúa thưởng một cách oai-nghi đời đời vô-cùng.
  3. Chỉ Đáng Chirst có thể làm đầy mọi sự cần dùng cho người. Ngoài Ngài, ai hay xét công-bình những sự trái phép của thế-gian sa0ngax trong vòng tội-lỗi? Quyền-thế loài người đã thất-bại. Những cách cai-trị thế-gian mà người đời đã hết sức xoay-sở đểu vô-hiệu hết. Đó vì cờ gì? Chính vì không phục quyền tạo- hóa. Không nhớ sự yêu của Đức Chúa Cha, không biết giao-thông với Đức Chúa Jesu-Christ. Không bao lâu, thế-gian sẽ tời thời-kỳ hết khôn hết khé, mà mong “Sự ước-ao của các nước hầu đến” Thế-gian rờ tìm Chúa đã lâu lắm rồi. Lúc đó, sẽ nhận Chúa là Đấng đến giải-cứu và làm Vua chơn-thật. Ta là tín-đồ, bời lời quí-báu của Chúa. Đã được rõ luật-pháp nước Ngài; ta cũng dự phần vinh-hiển lập-thành nước đó. Vậy, việc quan-trọng nhứt của đời mỗi tín-đồ là trước phải tôn Chúa là Vua lòng mình, sau hầu việc Chúa, đem mũ triệu-thiên của cả vũ-trụ mà đội trên đầu Ngài.